Jack nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng lùi lại một bước,k nói: “Nếu sỉ nhục tôi làm cô vui hơn thì cô cứ tự nhiên.”
Dứt lời, cậu xoay người đi, dáng người thẳng tắp. Nhưng trong lòng Nguyễn Nhất Nhất nghĩ như thế thật. Cô không muốn người khác chạm vào người Jack, lại còn là một lão già chết tiệt nữa.
Nghe cô nói vậy, Jack đột nhiên “ha” một tiếng, có vẻ rất khinh thường lời nói ấy của cô.
Cậu quay người lại, rút mạnh tay mình ra, giọng nói đầy vẻ cười cợt: “Cô Nguyễn đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt. Nói tới nói lui, cô làm thế thì có khác gì lão ta? Cô cao thượng hơn lão ta bao nhiêu?” Nguyễn Nhất Nhất cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không để mình nói ra những lời nói làm tổn thương người khác nữa.
Cô cố gắng kìm nén lại cảm xúc rồi mới nói với Jack: “Chẳng phải anh thiếu tiền sao? Lấy lòng lão mập ấy thì chẳng thà lấy lòng tôi, làm tôi vui. Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh.”
Nói câu này thà không nói còn hơn. Thấy Jack bỏ đi với cdáng vẻ đường hoàng như thế, Nguyễn Nhất Nhất tức mà không biết trút vào đầu. Cô chạy tới túm lấy cậu.
“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Jack dừng bước lại, nhưng không hề quay đầu.
Anh ta nói cô không khác gì lão mập ấy?
Mę kiếp! Cảnh tượng bên trong phá tan mọi sự tưởng tượng của cô.
Doanh nhân họ Ngô kia bị cởi hết quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần đùi. Ông ta bị trói trên ghế, miệng bị nhét bằng đôi tất thổi của chính mình.
Một chiếc laptop đặt trên cái bàn trước mặt ông ta, bên cạnh có một bản hợp đồng rải rác. Nguyễn Nhất Nhất sững sờ nhìn cảnh tượng ấy, không kịp load xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hiển nhiên rằng tất cả đều khác với sự tưởng tượng của cô.
Cô rảo bước tới xem. Đôi mắt cô dừng lại trên chiếc laptop. Giao diện trên đó là hệ thống một ngân hàng ở Thụy Sĩ, hiển thị là chuyển khoản thành công.
Số tiền: Một trăm triệu đô.
Chứng kiến tất cả, Nguyễn Nhất Nhất bỗng cảm thấy lúng túng.
Ghế thật, Jack không chỉ biến lão họ Ngô biến thành như thế này, lại còn thành công kí được hợp đồng nữa.