Cô nhìn đám vệ sĩ đang đik kiểm tra trên boong tàu. Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cô đi ra, bây giờ đang chuẩn bị xuống dưới. Đến khi quay đầu lại, Ngucyễn Nhất Nhất chống một tay vào lan can du thuyền, thoăn thoắt nhảy xuống chiếc ca nô của Jack,
Jack không nói nhiềau, chỉ có một câu: “Bám chắc vào!” Sau đó, tiếng động cơ vang lên, chiếc ca nô lao đi như tia chớp.
Bọt nước văng trên mặt biển, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bởi vì quán tính lao vụt đi, cả người Nguyễn Nhất Nhất đụng thẳng vào lưng Jack. Trên mặt biển, những chiếc ca nô lao đi vun vút. Bọn họ đuổi theo không phải vì phải nhanh chóng bắt được hai người kia, mà còn là vì khoảng tầm 7,8 kilomet nữa là tới vùng biển nằm ngoài sự kiểm soát của ông chủ bọn họ, thuộc về khu vực được giám sát và quản lý.
Jack lái ca nô rất nhanh. Cậu nhìn về phía trước, cánh môi mím chặt, nếu vẻ mặt cậu không căng thẳng như thế thì sẽ chẳng ai nhìn ra được rằng cậu đang rất sốt ruột.
Nguyễn Nhất Nhất ôm eo cậu, ngoái đầu nhìn ra phía sau. Cách bọn họ mấy trăm mét có ba chiếc ca nô đang đuổi theo. Lúc quay đầu lại, cô giơ tay vén những sợi tóc dính trên mặt đi. Tiếng gió biển gào thét bên tai, cô kề sát vào tai Jack, lớn tiếng nói: “Bọn họ sắp đuổi kịp rồi. Jack, anh không sợ gặp rắc rối sao?”
Nguyễn Nhất Nhất nói xong, Jack vẫn không lên tiếng. Cậu tập trung tăng hết mã lực, một lần nữa kéo dài khoảng cách với mấy chiếc ca nô đằng sau.