Nguyễn Nhất Nhất càng lúc càng hoàng. Mãi mà không tìm thấy cậu, cô chỉ sợ cậu 2bị nước biển cuốn đi mất, sợ mình tìm nhầm hướng.
Khi mà cảm xúc sắp mất khống chế, cô bỗng loáng thoáng nhìn thấy một bón7g đen ở đằng trước. Trái tim cô nghẹn thắt lại, vội vàng bơi tới chỗ đó.
Quả nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng quen th7uộc khiến cô vừa đau lòng lại vừa tức giận ấy.
Người đàn ông gầy gò ấy mặc áo sơ mi trắng và quần đen, ở trong nước không 2nhúc nhích gì. Người cậu lúc chìm lúc nổi, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ hình quỷ. Nước biển làm mái tóc mềm mại của cậu đ0ung đưa. Hình ảnh ấy có phần đáng sợ, nhưng lại toát lên một nét đẹp quỷ dị.
Nỗi lòng cô rung động, nhưng nhiều hơn hết vẫn là sự sợ hãi và lo lắng.
Cô lo Jack sẽ xảy ra chuyện gì. May mà từ nãy tới giờ cũng mới mấy phút, dù có ngâm nước thì chắc là vẫn còn kịp. Cơ thể cô mềm mại, nước biển xung quanh cũng mềm hắn đi, chảy qua kẽ ngón tay của cậu.
Có một giây phút nọ, trái tim cậu như tan thành một vũng nước.
Cuối cùng, “soạt” một tiếng, hai người cùng nổi lên mặt nước. Nguyễn Nhất Nhất họ mấy tiếng, vội vã kéo cậu vào bờ. Trông cậu có vẻ rất bất lực, kề sát vào mặt, vào cổ cô.
Mềm thật, như họ của cô vậy (*).
(*) Trong tiếng Trung, cách phát âm của chữ mềm (k) đồng âm với chữ Nguyễn (BT). Nhưng lúc này cô đâu rảnh mà để ý tới điều đó. Cô đặt cậu nằm ngang ra, bóp vào miệng xem trong miệng cậu có thứ gì không, sau đó bắt đầu ẩn vào lồng ngực cậu.
Vốn cậu không hôn mê, nhưng vẫn phối hợp với cô.
Mặc dù cậu biết Nguyễn Nhất Nhất lo lắng cho mình, nhưng cậu vẫn có ý đồ xấu”, muốn xem cô có thể làm được tới mức nào. Có khi nào cô... hôn cậu không?
À không, nói chính xác ra thì hô hấp nhân tạo là một cách cấp cứu rất thuần khiết.