Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1052: Cô cưỡng hôn



Nắng chiều tà rải khắp chân trời. Lúc cô cúi người xuống, những tia sáng màu vàng xuyên qua những sợi tóc của cô.

Ôn D1ục nín thở, không nhúc nhích gì cả, cảm nhận hơi thở, mùi hương, và sự mềm mại của cô. Cô thổi khí vào miệng cậu, tiến hành h2ô hấp nhân tạo. Thấy cậu không có phản ứng gì, cô càng sốt ruột hơn, Trong tình thế cấp bách, cô nhìn vào chiếc mặt nạ của cậ7u, trong mắt hiện lên sự đắn đo. Giây tiếp theo, cô hạ quyết tâm, vươn tay về phía chiếc mặt nạ của cậu. Mặc dù Jack chỉ là một thân phận khác của cậu.

Quả nhiên, nghe câu nói vậy, đôi mắt của Nguyễn Nhất Nhất nheo lại, sắc mặt càng thêm phức tạp.
Kệ thôi, khô7ng tỉnh lại nữa thì anh ta chết mất rồi, ai rảnh mà để ý tới chuyện có bị lộ khuôn mặt thật hay không.

Những tay cô v2ừa chạm vào thì cậu bất chợt họ một tiếng, phun ra một ngụm nước. “Khụ khụ..”
“Không, không sao.”

Sau khi hộc ra mấy ngụm nước, cậu nương đó tựa vào lòng cô, nói bằng giọng yếu ớt.
Nguyễn Nhất Nhất lại kìm nén cơn tức trong lòng, vừa bực vừa đau lòng, nói: “Còn nói là không sao nữa! Sao anh lại buông tay tôi ra lúc đang ở trong biển thể hả? Anh có biết là có thể anh sẽ chết không?”

Cô thật sự cho rằng cậu không chịu được nữa, không muốn làm liên lụy đến cô nên mới buông tay ra.
Trên thực tế, tuy rằng điều đó cũng đúng phần nào, nhưng cậu chưa nghĩ quẩn đến thế.

Lúc này, thấy cô nói như vậy, cậu chỉ cụp mắt xuống, mở đôi môi tái nhợt, chậm rãi nói: “Không sao, chẳng phải tôi vẫn chưa chết sao? Chỉ cần cô không sao là được.”
Cậu ôm ngực, sặc ra mấy ngụm nước, trôn0g có vẻ rất khó chịu, còn định xoay người đi.

Thấy vậy, Nguyễn Nhất Nhất mở to mắt nhìn. Đến khi hoàn hồn lại, cô vội vàng đỡ vai cậu, lo lắng hỏi: “Vẫn ổn chứ? Để tôi đưa anh tới bệnh viện...”
Hiển nhiên là Jack rất thích cô, thích đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng để đảm bảo sự an toàn của cô.

“Cô, khụ khụ... Bất kể thế nào thì cũng cảm ơn cô..”