Lúc đánh mắt nhìn sang, người ở 2cửa nhìn thấy hình ảnh ấy. Thấy sắc mặt của cô thay đổi, nam sinh đối diện họ một tiếng, đỏ mặt nói: “Người, người đẹp, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, chỉ đơn giản là tôi muốn đưa cô...”
“Được.” Nhưng khi cầm l7y rượu lên, mới giơ lên được một nửa thì tay cô khựng lại trên không trung.
Nụ cười trên môi cô dần biến mất. Không đợi cậu ta nói hết câu, Nguyễn Nhất Nhất đã đáp lại.
Nam sinh “hư” một tiếng, có vẻ không ngờ là cô lại đồng ý. Bóng người gầy guộc đứng đó, tấm lưng dần trở nên căng chặt và cứng ngắc.
Dường như nhận7 thấy điều gì đó, Nguyễn Nhất Nhất vô thức liếc nhìn ra cửa, sau đó lại rút ánh mắt về, tiếp tục uống rượu. “Nhưng tôi có điều kiện, cậu phải uống rượu với tôi trước, sau đó mới được đưa tôi về.”
Vừa nói, cô vừa lấy một chai rượu xuống, đập vào mép quầy bar. “Bộp” một tiếng, nắp chai bật ra. Nhìn dáng vẻ tĩnh lặng dịu dàng của cô, mới đầu cậu ta còn tưởng là cô không biết uống rượu, ai ngờ..
Cổ họng cậu ta như bị mắc kẹt, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhận lấy chai rượu mà cô đưa cho, rót vào trong ly của mình. Hai người chạm ly, uống rượu.
Cách đó không xa, bóng người mặc đồ đen chứng kiến toàn bộ cảnh ấy. Dưới ánh sáng mờ ảo, cậu siết chặt bàn tay đang buông thõng cạnh người. Trời tối thế rồi, cậu không yên tâm về cô, muốn tận mắt nhìn cô về nhà, nhưng trên thực tế...
Ha! Từ đầu tới cuối, mi mắt cô không chớp cái nào.
Nam sinh kia sửng sốt, với động tác này thì rõ ràng cô gái này là dân sành sỏi rồi. Ai kia xuất hiện ở đây.
Không có lý nào mà cậu ta lại trùng hợp tới đây, chắc như bắp là theo chân cô tới rồi.