Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1079: Ngủ (1)



Dù sao, có một đáp án khiến người ta khó tin, nhưng lại có thể giải thích tất cả hiện lên trong đầu, khiến nội tâm cô rung động và xoắn xuýt, đến mứ1c cô không có dũng khí để chứng thực.

Nếu đúng là thế thì sao? Nguyễn Nhất Nhất kêu lên.

Cậu thanh niên đang dìu cô cũng nhìn sang, thấy một người bắt lấy cổ tay cô. Đó là một nam sinh mặc áo phao đen chùng đến đầu gối, sắc mặt lạnh lùng, cánh môi mím chặt.
Cậu thanh niên hét lên, cả khuôn mặt vặn vẹo đi vì đau đớn, đầu còn dáng vẻ đẹp trai lúc đầu nữa.

Chưa hết, sau khi cậu ta bị ép phải thả lỏng tay ra, nam sinh áo đen kéo tay Nguyễn Nhất Nhất bỏ đi.
Nhưng khi mới đụng vào cánh tay, Ôn Dục đã bắt lấy cổ tay của cậu ta, bóp chặt vị trí hổ khẩu, vặn cả cánh tay của cậu ta đi.

“A!”
“Này, cậu làm gì thế?”

Chứng kiến hành động của Ôn Dục, cậu thanh niên kia muốn bảo vệ người đẹp, bước tới đòi hất tay cậu ra.
Cậu thanh niên kia khoác áo vào cho cô, dìu cô đi ra ngoài. Xung quanh có những tiếng suýt xoa vang lên, hình như là đang rỉ tai nhau rằng cô em này bị người ta “hốt” nhanh như thế.

Nguyễn Nhất Nhất choáng váng đầu óc, mọi thứ trước mắt lờ mờ, nhưng cô vẫn loáng thoáng nhìn thấy bóng người màu đen đứng cạnh cửa, dong dỏng và thẳng tắp.
Đầu cô ù cả đi, không biết là do tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar, ha2y là vì cô chẳng nghe lọt, chỉ để mặc cậu ta đỡ mình ra ngoài.

Bình thường cô có thể khống chế lượng rượu, nhưng hôm nay cô lại cố tình buô0ng thả một lần.
“Ê, đứng lại đó! Cậu là ai? Định đưa cô ấy đi đâu? Hai người có quen biết không?!”

Mặc dù cậu thanh niên vẫn còn đau lắm, nhưng vẫn hét lên ở phía sau. Rất nhiều người trong quán bar cũng hùa theo.

Một đám nam sinh xúm tới, có người còn cầm chai bia, thái độ hùng hổ.