Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1080: Ngủ (2)



Ôn Dục cầm cổ tay cô, đứng im ở đó. Cho dù tay không tấc sắt, cậu vẫn đứng thẳng tắp.

Cậu khẽ hất cằm, đôi mắt trong trẻo không hề 1có độ ẩm, cánh môi khẽ mở: “Sao hả? Muốn đánh nhau à?” Trong mắt cậu không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí còn tỏa ra khí thể giết chóc, dườn2g như có một vài cảm xúc đã đè nén quá lâu rồi. Cả đám đau đớn lăn lộn. Lúc này, đôi mắt Ôn Dục đỏ ngầu, cậu cầm một chiếc ghế, giơ về phía một tên.

Tên đó van xin trốn tránh, nhưng không có tác dụng gì cả. Khi mà hắn cảm thấy mình tận số thì...
“Đừng đánh nữa.”

Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nằm chặt lấy cổ tay của cậu.
Đám người ở đối diện nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía cậu, cũng chẳng khách sáo 7gì nữa. Nam sinh đẹp trai lúc trước vung đấm tới, Ôn Dục không né tránh. Đến tận khi nắm đấm của cậu ta sắp đụng vào mặt cậu, cậu mới vung7 tay lên, chộp lấy nắm đấm của cậu ta, dùng sức bóp chặt.

Nam sinh kia giật mình, muốn rút tay về, nhưng lại không rút được. Ngay 2sau đó, cậu ta bị đạp thẳng vào ngực, cả người bay đi, ngã đụng vào bàn, làm đồng chai và ly trên bàn vỡ tan.
Trong lúc nói, cả đám đã lao tới. Ôn Dục đẩy Nguyễn Nhất Nhất tới một chỗ an toàn, sau đó đã thắng vào lồng ngực của đối phương. Có người cầm chai rượu đập về phía đầu cậu, cậu nhanh nhẹn chếch người, túm lấy cổ tay của hắn, giơ tay chém thẳng vào khuỷu tay. “Rắc”, tiếng gãy xương vang lên,

“A!”
Cơ thể mềm mại thơm ngát dán sát vào người Ôn Dục, trong không khí còn phảng phất mùi rượu. Nguyễn Nhất Nhất giữ chặt tay cậu, bảo cậu dừng lại. Ôn Dục sững người lại, lồng ngực vẫn còn phập phồng, hơi thở hỗn loạn. Cậu nhìn cô kéo tay của mình xuống.