Chắc là vì uống quá nhiều, lại còn bị gió đêm thổi, mặc dù kkhông say thật, nhưng Nguyễn Nhất Nhất vẫn thấy choáng đầu.
Cô mở hé mắt, nhìn Ôn Dục dìu mình đi về phía trước. Hơi thở của cô có phần gấp gcáp, trái tim cũng đập loạn nhịp. Cậu định dẫn cô đi đâu?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng cô không muốn hỏi, chỉ coi như không biết gì hết, đểa mặc bản thân buông thả một đêm.
Trên mặt bỗng thấy lành lạnh, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời. Không biết từ khi nào, bầu trời đêm xanh thẫm như hạ thấp xuống, có thứ gì đó buốt giá rơi xuống, nổi bật dưới đèn đường. Tuyết rơi rồi.
Bông tuyết trắng muốt bay bay, như tinh linh đang nhảy múa khắp trời.
Ôn Dục dẫn cô về căn phòng trọ mà mình thuê ở ngoài trường. Tuy rằng nơi này cách quán bar không xa, nhưng dường như hai người đã dìu nhau đi trong tuyết rất lâu. Cậu mở cửa phòng, dìu cô đi tới xô pha. Cô mặc khá dày nên hơi cồng kềnh. Dù rằng không nặng, nhưng khi bị cậu đặt xuống xô pha, cả người cô vẫn nảy lên mấy cái. Đường cong trên cằm sắc sảo, những sợi tóc đen che khuất phần trán.
Ánh mắt cậu lạnh nhạt trong vắt, mùi hương trên người cũng sạch sẽ như tuyết,
Nhìn cậu vào phòng bếp lấy nước cho mình, không hiểu sao Nguyễn Nhất Nhất chỉ cảm thấy phòng tuyển nào đó trong nội tâm mình như sụp đổ, trở nên rất khác lạ.
Ví dụ như, rõ ràng cô không thích người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng lại cảm thấy cậu rất đẹp, sức sống thanh xuân trên người cậu khiến cô yêu thương và... mê mẩn.