Ôn Dục cúi đầu, âm thầm cắn môi.
Đến khi nhìn cô một lần nữa, ánh mắt cậu rất hờ hững: “Chị uống say rồi, ngủ 7một giấc đi, đừng gây chuyện nữa.” Cô nhắm mắt nở nụ cười, không nói gì cả. Thầy cô có vẻ uể oải, Ôn Dục chống một tay lên xô ph7a, tay còn lại kéo cô lên: “Chỉ một lần này thôi, lên giường ngủ đi.” Cậu dìu cô đi tới giường. Chiếc giường không lớn, thanh ni2ên mét tám như cậu ngủ là vừa đủ, có thể ăn được một vòng. Ôn Dục thật sự muốn cô ngủ một giấc. Cho dù cô đi uống rượu vì lý do 0gì thì cậu cũng không thể nhìn cô đi theo một người đàn ông khác được. Cô đã say bí tỉ rồi, nếu bị dẫn đi thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ nghĩ thôi mà cậu đã muốn nổi điên lên rồi. Đợi đến hôm sau tỉnh rượu, cô rời khỏi đây là được. Cô ghét cậu đến thế, vậy thì cũng không cần xuất hiện trong thế giới của cậu. Ôn Dục đang nghĩ thế thì đột nhiên bị kéo xuống trong lúc cậu đang dìu cô nằm xuống. Cậu kêu khẽ một tiếng, hoàn hồn lại thì lập tức cảm nhận được sự mềm mại ấm áp.
Đầu óc cậu như muốn nổ tung.
Cổ tay bị ai đó kéo lại, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn sau khi uống rượu,
“Lên giường ngủ cái gì?”
Hương thơm bủa vây, câu nói ấy khiến Ôn Dục cứng người lại.
Nhưng cậu không phải loại động vật ngu si, tứ chi phát triển, bị dục vọng lấn át lý trí, mà là một sinh vật bậc cao tỉnh táo hơn đa số mọi người. Cả người cậu cứng đờ trong chốc lát, sau đó chậm rãi kéo dài khoảng cách với cô. Cậu chổng một tay bên cạnh gối đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, cánh môi mấp máy: “Chị nói cái gì?”
Lúc này, cô đang nằm ngay dưới người cậu, trên chiếc giường mà cậu vẫn ngủ mỗi ngày. Chiếc chăn đen trắng bừa bộn ở bên cạnh, cô nằm trên ga giường màu xám, mái tóc đen như mực xõa tung, làm tôn lên làn da trắng ngần và đường nét khuôn mặt tinh xảo. Bởi vì vừa uống rượu, đôi môi cô đỏ bừng căng mọng, cặp mắt mê ly nhìn cậu, lông mi chớp chớp. Ánh mắt đang nhìn cậu ngập nước, mỗi một hành động nhỏ đều được phóng đại lên vô số lần, không ngừng quyến rũ cậu, khiến tầm mắt của cậu ngày một sâu xa.
Nguyễn Nhất Nhất chậm rãi giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh đụng vào cằm và gò má tinh xảo của cậu. Cô ngơ ngác nhìn cậu, như thể mang theo sự mê mẩn khó tả nào đó.
Trái tim cậu khẽ run lên. Giây tiếp theo, cô mở miệng nói: “Jack, chúng ta.” Bờ môi cô hé mở, đầu ngón tay vuốt ve gò má của cậu.
Ngay khi mấy chữ ấy thốt ra, Ôn Dục chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh giới thẳng từ đỉnh đầu xuống, khiến cả người cậu lạnh ngắt.