Jack.
Ha... Nhưng khi cậu đang định xông ra khỏi cửa, đằng sau lại vang lên một giọng nói khàn khàn đau xót: “Vậy nên, Ôn Dục... Nếu tôi không nói ra... có phải cậu sẽ không bao giờ nói ra thân phận khác của mình đúng không?”
Nguyễn Nhất Nhất ngồi dậy, đỏ mắt nhìn theo bóng lưng của cậu.
Đúng thế, cô quyết định ngả bài. “Chị có biết chị đang n1ói gì không?” Đến khi mở miệng, cậu nhìn cô không chớp mắt, sắc mặt tái đi nhiều.
Nguyễn Nhất Nhất nhắm mắt bật cười, 2giọng nói mềm mại khàn khàn vang lên: “Là anh quên tôi... hay là anh hy vọng tôi quên anh...”
Cô nói rất chậm, như thể7 ngay cả việc nói chuyện cũng rất mệt mỏi: “Chẳng phải anh thích tôi lâu lắm rồi sao... Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh 7yêu cầu tôi đưa anh về khách sạn... Từ lúc anh lên sàn đấu quyền anh đánh tên khốn đó... Từ lúc anh tới Hồng Kông vì tôi.”
“Sau khi xảy ra chuyện, vì muốn đảm bảo sự an toàn của tôi, anh đã dụ kẻ địch đi, cuối cùng lao xuống sông... Jack, anh q0uên hết tất cả rồi sao...”
Nói đến chữ cuối cùng, cảm xúc của cậu trở nên kích động.
Cậu vội vàng đứng lên, lồng ngực phập phồng, cảm xúc rối bời. Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra có tiếng bước chân tới gần, một bóng người lướt tới như một cơn gió.
“A!”
Một giây sau đó, cô bị đẩy ngã.