Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1084: Chương 1086



Lúc này, trong một căn phòng trên tầng.

Rèm cửa không khép kín, thông qua tia sáng thấp thoáng từ bên ngoài, có thể th1ấy được phần nào hình ảnh bên trong.

Đêm càng lúc càng khuya, cuồng phong bão tuyết đánh vào cửa sổ, ánh trăng đáng t2hương lúc ẩn lúc hiện. Đến quá nửa đêm, cơn bão tuyết ở Bắc Kinh mới dần dần lắng xuống.

Những trải qua sự tà7n phá của một cơn bão tuyết, cả thành phố trở nên bừa bộn, một số cây cối ở ven đường còn bị gãy cành.

Rạng sáng, mọi7 người lần lượt ra khỏi nhà. Lao công mang dụng cụ vệ sinh tới, ra ngoài làm việc từ sớm, dọn dẹp đống ngập ngụa sau cơn bão 2tuyết.
Hiển nhiên, cô không mặc quần áo.

Một cánh tay dẻo dai trắng nõn vắt ngang eo cô. Nhìn theo cánh tay ấy sẽ thấy có người đang ôm cô ngủ ở đằng sau.

Ôn Dục cũng nằm nghiêng, đầu rúc vào cổ cô, mái tóc đen che đi khuôn mặt, chỉ loáng thoáng nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo sắc nét.
Bên ngoài, người người bắt đầu đi làm, có người phải chen chúc trên tàu điện ngầm, có người thì lái xe.

Những người buôn bán nhỏ đẩy xe chờ ở đầu hẻm, bán sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao hấp, người qua người lại nườm nượp. Nhưng lúc này ở trên tầng lại như một thế giới khác, một cánh cửa như ngăn cách tất cả.

Trong lòng ôm một cơ thể mềm mại, khiến người ta chỉ muốn sa vào sự dịu dàng ấy, không thể bứt ra được.

Nguyễn Nhất Nhất tỉnh lại là vì tiếng chuông điện thoại. Theo bản năng, cô giơ tay lên sờ trên đầu giường, nhưng không sờ thấy gì cả.

Cô mơ màng mở mắt ra, thấy mọi thứ trước mắt đều rất lạ lẫm, rồi lại cũng khá quen thuộc.

Đầu óc nhức nhối, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ tìm điện thoại theo bản năng.