Ôn Huyền ngửa đầu lên, mái tóc dài xõa tung, bả vai trắng mịn lộ ra, nhìn an1h bằng ánh mắt dụ hoặc. Dứt lời, cô vào nhà tắm với dáng vẻ xốc xếch. Lục Kiêu cài cúc áo vào rồi mới đi tới cạnh cửa.
“Ai vậy?” “Là anh? Ôn Huyền đâu?” Nguyễn Nhất Nhất nở nụ cười ôn hòa, vừa nói vừa nhìn vào bên trong.
Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt như bị một lớp sương lạnh bao phủ. Anh mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi nói một cách vô cảm: “Cô tìm cô ấy làm gì? Có chuyện gì cứ nói với tôi là được.” Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt cô ta.
Nét mặt của anh thâm thúy, còn mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta khó đoán. Giây phút ấy, Lục Kiêu nhận thua.
Anh không kìm được cúi đầu xuống. Chóp mũi chạm vào nha2u, hơi thở hòa vào làm một. “Cộc cộc cộc!”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Câu nói ấy khiến Nguyễn Nhất Nhất nghẹn họng. Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cô ta nhìn sang ngọn đèn trên hành lang, ánh mắt sáng rực, cười nói: “Chúng ta đã cứu một con hải cẩu mang thai mà, video ấy được quay rất tốt. Tổ quay phim muốn nhấn mạnh vào đoạn ấy, định phỏng vấn tối và hai người, vậy nên David bảo tôi tới...”
“Không cần.” Lục Kiều lạnh lùng ngắt lời. Âm thanh đột ngột ấy2 khiến động tác của hai người khựng lại.
Ôn Huyền nhìn ra ngoài cửa, Lục Kiêu thì nhíu mày lại, có vẻ rất khó chịu khi bị0 quấy rầy. Anh không mở cửa ngay, vừa hỏi vừa nhìn qua mắt mèo.
Nhưng vừa nhìn ra ngoài là anh lập tức sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, hoàn toàn không ngờ người rằng tới đây lại là cô ta. “Là tôi, Nguyễn Nhất Nhất.”
Người phụ nữ bên ngoài thản nhiên nói, Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra.