“Ôn Huyền, Ôn Hu1yền!” “Em không sao, vừa rồi hơi choáng thôi. Chắc là hôm nay mệt quá, nghỉ ngơi một lát là khỏe.”
Dứt lời, Ôn Huyền quay người đi, chỉ để lại một bóng lưng cho anh. Cửa vừa mở đã thấy Ôn Huyền ngã vào lòng mình, Lục Kiêu giật thót mình.
Anh lập tức bể cố lên. Cô sợ anh sẽ nói ra điều gì đó.
Có lẽ cô đã hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh mất rồi. Nếu anh phản bội cổ, rời bỏ cô, cô sẽ đau khổ chết mất. Lục Kiểu bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, áp mu bàn tay2 vào má cô. Ôn Huyền vô thức né tránh sự đụng chạm của anh, quay mặt đi không nhìn anh.
Cô khẽ cắn môi, đôi mắt cay cay khó 0chịu. Có phải cô bị bệnh rồi không? Vì sao lại không khống chế được tâm trạng của mình như thế?
“Em khó chịu7 ở đâu? Nói với anh đi, anh sẽ gọi bác sĩ tới khám!” Ở vị trí mà anh không nhìn thấy, tay cô nắm chặt góc chắn.
Đúng thế, đến tận khi thật sự hoài nghi, cô mới phát hiện ra mình rất sợ hãi, không có chút can đảm nào, thậm chí không dám hỏi anh vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhìn hành động ấy của cô, Lục Kiêu nhíu mày lại.
Cô đang né tránh... anh? Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền cứng người lại.
Cô không biết phải trả lời anh thế nào. Giây tiếp anh, cả người cô bị anh xoay lại, đồng thời giữ chặt lấy vai cô. Anh mím môi, đôi mắt u ám như bầu trời sẩm tối.
Đến khi mở miệng, anh đột nhiên hỏi: “Có phải vừa rồi em ra ngoài và nhìn thấy gì không?” “Em nói tiếp đi.”
Lục Kiêu nhìn cô, nói ra mấy chữ. Vậy nên, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.
Lục Kiêu đứng bên cạnh cô, thừa sức phát hiện ra sự khác thường của cô. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Ôn Huyền chỉ cảm thấy anh hung dữ với mình, khiến cô càng thêm tủi hờn
Rốt cuộc, cảm xúc kìm nén dưới đáy lòng cô cũng bộc phát ra. Nước mắt cô tràn mi, vừa khóc vừa nói với anh: “Đúng là em đã nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau. Có phải anh đã quen biết cô ta từ trước rồi không?”