“Gi... gì cơ?” Hơi thở của Ôn Huyền khựng lại.
Lục Kiêu ngồi thẳng người lên, nhìn ra ngoài cửa1 sổ, lồng ngực hơi phập phồng. “Ý anh là cô ta... thích em?”
Ôn Hu7yền nuốt nước bọt một cách khó nhằn. Ngón tay thon dài của Lục Kiêu vuốt tóc một cách mạnh bạo, trên mặt hiện rõ nét tức giận mà anh đa2ng cố gắng kìm nén: “Đó không phải là ý của anh, mà là chính miệng cô ta nói.”
Chính miệng nói? Nhận được sự chứng thực0, một lần nữa, Ôn Huyền chìm vào sự chấn động tột độ.
Sao có thể như thể được?!
Cô bất chấp nước mắt trên mặt, vội vàng bò xuống giường, đi tới trước mặt anh, khó tin hỏi: “Vậy sao em lại nghe thấy cô ta nói là anh làm thể có thấy có lỗi với cô ta không?” Thảo nào trước đó cô còn nghe thầy Nguyễn Nhất Nhất hô lên mấy từ đại loại như bỉ ổi này kia. Lục Kiều nhìn cô, cười lạnh nói: “Không thì sao? Em muốn anh làm thế nào? Em là vợ anh, lại bị kẻ khác tư tưởng, là đàn ông thì anh đã nện cho hắn một trận rồi, tiếc rằng lại là phụ nữ... Anh dùng thủ đoạn đó đã là nể mặt cô ta lắm rồi!”
Nói đến đây, hơi thở của anh trở nên nặng nề, nâng cằm cô lên rồi cúi người nhìn cô: “Huống chi, cô ta muốn giành em với anh, anh dùng đến bất cứ một thủ đoạn nào cũng không có gì là quá đáng. Em đừng quên, anh mới là người bị hại.”
Chỉ có điều là một người bị hại không dễ chọc vào mà thôi. Ôn Huyền: “...”
Lục Kiêu: “Không thể bởi vì anh là đàn ông thì em được phép mềm lòng với cô ta, làm như thế là không công bằng với anh. Trong chuyện như thế này, không phải cứ yếu đuối là sẽ có lý.”
“Nếu em còn tiếp xúc với cô ta nữa thì cũng có nghĩa là đang thọc dao vào người anh đó. Cô Ôn, nghĩ cho kỹ vào.”
“Bây giờ em biết hết rồi, vậy thì trong những nhiệm vụ tiếp theo...”