Không phải chưa từng có phái nữ thích cô1, nhưng đa phần là lòng yêu thích của các fangirl dành cho thần tượng.
Đương nhiên cô vẫn thu hút các đối tượng khác phải2 nhiều hơn, vậy nên cô không hề nghĩ tới phương diện này. Trước kia những lúc bọn họ tắm chung cũng chỉ xả nước thôi mà, có thấy anh kỳ cọ đầu?
Nhưng chưa thấy bao giờ thì bây giờ anh cũng đang cần cô giúp, ngoài việc vào trong thì cô có thể làm gì được đây?
Có một câu rất hay: nay khác xưa rồi, còn cô thì là: bây giờ khác lúc nãy rồi. Kỳ cọ?
Ôn Huyền ngơ ngác.
Cô là người phương nam, không biết kỳ cọ cho lắm. Thực sự rất ít khi cô sinh lòng “từ bi”, nếu lừa cô thì đừng trách cô nổi giận.
Trong lúc Ôn Huyền đang suy nghĩ vẩn vơ, giọng đàn ông mạnh mẽ vọng ra từ trong phòng tắm: “Ôn Huyền! Em vào đây!”
Nghe vậy, Ôn Huyền vô thức đáp lời. Nhưng đến khi nhận ra là anh gọi cô vào, cô mới ấp úng nói: “Lục Kiều, em tắm xong rồi.” Cô ta bảo cô ngủ chung với cô ta.
Bởi vì ngủ trên ghế sẽ rất khó chịu nên cô không từ chối.
Cô tôn trọng tình cảm của mỗi một người, nhưng nếu lợi dụng ý tốt của cô để làm gì đó thì sẽ rất đáng ghét.
Ôn Huyền mở cửa phòng tắm ra, trong phòng tắm phủ kín hơi nước mông lung.
Một bóng người ẩn hiện đằng sau hơi nước, đang tựa vào bồn tắm.