Ôn Huyền vừa dứt lời, Elen không nhịn được phun ra, suýt thì sặc nước miếng.
Nữ diễn viên kia ngây ra như phỗng, ngạc nh1iên nhìn Ôn Huyền: “Cái... cái gì?” Ôn Huyền chỉ hơi nhướng lông mày lên: “Những thứ có thể bị cướp đi thì đều không thuộc về tôi. Vừa rồi tôi làm thể chỉ là giải quyết rắc rối giúp chồng tôi thôi. Ngoài tôi ra, anh ấy rất ghét tiếp xúc với phụ nữ.”
Lời nói của cô cũng là sự thật. Lúc Lục Kiêu chưa có bạn gái đã đành, sau này có rồi thì lại càng không cần.
Trong cái nhìn của Lục Kiêu, phụ nữ là một sinh vật vô cùng phiền phức. Lục Kiều là người phụ trách đoàn đội nước Z, đồng thời cũng là người đầu tiên chỉ huy người trong đoàn dựng lều xong xuôi.
Ôn Huyền cũng đã làm xong thiết bị để chưng cất nước biển thành nước ngọt. Đó là cách mà Lục Kiêu dạy cho cô.
Theo lời anh nói, thực sự yêu một cô gái thì phải dạy cho cô ấy đạo lý đối nhân xử thế, dạy những phương thức sinh tồn cho cô ấy, bất kể là trong thế giới phồn hoa, hay là vùng dã ngoại hoang vu.
Chỉ có như thế, cuộc sống của cô mới trở nên tốt hơn.
Sau khi Lục Kiêu dựng lều xong, người phụ trách của những đoàn khác tới học hỏi kinh nghiệm, anh cũng tận tình chỉ bảo, chỉ từ chối cô diễn viên nước R đòi ngồi mát ăn bát vàng ấy.
Sau khi dựng lều xong, mọi người phải lên đảo kiếm thức ăn.
Bọn họ có thể vào rừng mưa và đầm lầy kiếm đồ ăn, cũng có thể bắt cá trên bờ biển.