“Ừm, em hào phóng lắm. Em nhiều anh như thế, đừng nói là mượn,k tặng một anh đi cũng được ấy chứ.” Đội trưởng Lục nói với dáng vẻ nghiêm túc. Bởi vì thủy triều lên nên bọn họ atìm được không ít hải sản. Bên cạnh một dãy đá ngầm trên bờ biển, Ôn Huyền còn phát hiện ra mấy con nhím biển màu đen. Cô kích động hết sức, vội vàng gọi Lục Kiêu tới.
Ngoài con nhím biển nhỏ ấy thì bọn họ còn nhặt được bốn, năm con nữa, cùng với hai con cua và mười mấy con hàu. Thu hoạch như thế cũng là khá nhiều rồi. Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, Lục Kiêu vẫn cảm thấy chưa đủ, cuối cùng quyết định xuống nước, Ôn Huyền dặn đi dặn lại, bảo anh đừng ở dưới nước quá lâu. Nghe vậy, Ôn Huyền lúng túng, không ngờ Lục Kciêu lại nghe được.
Cô cười ha ha, sau đó cúi đầu nhặt con hàu một cách nghiêm túc. Lúc Lục Kiêu trở về, Ôn Huyền như biến thành một fangirl của anh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Lục Kiều cong môi, gom thức ăn mà mình vớt được lại, sau đó nói với Ôn Huyền: “Vào đây.” Quần áo anh đã ướt sũng, dính sát vào cơ thể rắn chắc của anh. Ôn Huyền nhìn theo, vội vàng theo anh vào lều. Sau khi vào trong, Lục Kiêu kéo cổ tay cô, làm cô đụng vào lồng ngực trần trụi, rắn chắc của anh. Ôn Huyền lập tức đỏ mặt.
Anh vừa cởi chiếc áo thun ướt ra, bây giờ nửa người trên không mặc áo. Nữ diễn viên nước R đang ở gần đó. Cô ta nhìn người đàn ông nước Z điển trai kia, rồi lại nhìn đống thức ăn mà anh tìm được, đôi mắt hơi lóe lên.
Người đàn ông nước Z kiệm lời không phô trương ấy thật sự rất “men”. Khi đối mặt với kẻ mạnh thực sự, phụ nữ rất dễ sinh ra bản năng ỷ lại.
“Hì hì, chồng em thật tuyệt.” Phải biết rằng, sinh tồn dã ngoại không hề đơn giản, nhưng với người đàn ông nước Z này thì lại dễ như ăn kẹo, đúng là lợi hại thật.
Sau khi anh về, Ôn Huyền vui vẻ nhào tới ôm lấy anh. Bên dưới là chiếc quần thể thao ngắn màu xám. Ôn Huyền chỉ nhìn liếc qua rồi vội vàng quay mặt đi.