Tự nhiên chân lại mềm nhũn ra rồi. Nói đoạn, cô liếc n0hìn nơi nào đó của anh, lẩm bẩm nói: “Có một anh mà em còn không chịu nổi, lại còn đòi anh khác nữa.”
Đội trưởng Lục: “...” Ôn Huyền dẻo miệng, chỉ một lát là cơn ghen trong người Đội trưởng Lục vơi đi. Cô còn chu đáo tìm quần áo sạch cho anh để anh đi thay. Lúc thay ra cô còn muốn giặt cho anh, thể hiện sự đảm đang của mình. Nhưng Lục Kiều lại không đồng ý, còn nghiêm túc nói một câu: “Khoảng thời gian tới em không cần làm lụng gì đâu, coi như tới nghỉ phép là được. Anh sẽ chăm sóc em. Em đừng xuống nước nữa, cũng đừng làm gì nặng nhọc.”
Ôn Huyền cảm thấy ấm lòng, nhưng vẫn nói: “Vậy sao được, em sẽ được lên phim đấy, đầu thể chỉ ngồi hưởng thụ, thể có khác nào cải cô nước R mặt dày hôm nay?” Ôn Huyền: “...”
Đấy, cô biết là anh sẽ không bỏ qua ch7o cô dễ dàng như thế mà Cổ ấm ức nói: “Anh còn trách người ta nữa! Tại anh đi trêu ong ghẹo bướm, làm vợ anh phải giải quyết cho 7anh chứ sao! Vợ anh mà không mạnh bạo lên, để cô ta biết em không dễ chọc, cô ta lại tới quyến rũ anh thì sao?”
“Vậy em không có 2anh' khác hả?” Lục Kiểu ôm lấ1y eo cô, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cô.
“A...” Ôn Huyền bị cắn đau, ra vẻ tội nghiệp nhìn anh. Lục Kiêu nhìn đăm đăm vào cô: “Biết đ2au hả? Vậy em nói cho anh nghe, ở đây còn ai là 'anh' của em nữa?” Thấy anh như vậy, Ôn Huyền mới hiểu ra. Cô vừa thấy ấm lòng, vừa lúng túng nói: “Em vẫn chưa tới tháng nữa. Không biết rốt cuộc là làm sao, chắc là tới đây mệt mỏi quá nên bị chậm.”