“Hử? Nói gì?” Ôn Huyền hỏi.
Ôn Huyền: “...” Những hành động ấy lại khiến người trong đoàn bọn họ bất mãn, bởi vì cô ta không phải không biết làm, mà là không chịu làm.
Hơn nữa, chia cho cô ta thì người trong đoàn bọn họ sẽ đói. Cho cá chẳng bằng dạy cách bắt cá, nếu không thì sẽ biến thành một cái động không đáy.
Nhìn thấy tình cảnh ấy, Elen bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Ôn Huyền: “May mà cô cao tay, dọa cô ta chạy mất, không dám tới đây nữa.” Lục Kiêu nhặt mấy nhánh cây trên đảo, dựng thành một vỉ nướng đơn giản thực dụng.
Anh dùng cành cây xiên qua cá tôm bắt được, đặt lên lửa nướng.
Hương thơm lan tỏa, bụng cá đã bị rạch ra dần biến thành màu vàng ươm. Thế nhưng, trong lúc Ôn Huyền và Lục Kiều đang tranh thủ lúc nghỉ ngơi để thân thiết bên nhau...
Rừng mưa lúc hoàng hôn tốt hơn trên bãi biển nhiều, bởi vì ánh sáng bị cây cối che hết rồi.
Một cơn gió biển thổi vào, một cái bóng xẹt qua rừng mưa xào xạc, làm chim chóc trên cây giật mình bay tán loạn. Người phụ trách đội ngũ nước R là một người đàn ông trung niên chất phác, hoàn toàn không biết gì về vấn đề sinh tồn dã ngoại. Vậy nên nữ diễn viên kia không ngừng nhạo báng ông ấy, khiến người phụ trách kia luôn miệng xin lỗi, vừa xấu hổ lại vừa khó xử.
Cuối cùng, cô ta chạy đi tìm đàn ông ở những đoàn khác xin thức ăn, dáng vẻ đáng yêu yếu ớt.
Chiều ấy của cô ta thực sự có tác dụng với đàn ông. Một người nọ chia thức ăn của bọn họ cho cô ta. Ôn Huyền thèm nhỏ dãi, bụng cũng kêu ụt ịt.
Chỉ có điều, không phải đội nào cũng kiếm được nhiều thức ăn như thế.
Không có công cụ hỗ trợ, tất cả đều cần đến kinh nghiệm và kỹ xảo. Ôn Huyền thấy cô nàng nước R kia liên tục nhìn về phía bọn họ. Ôn Huyền nhún vai: “Mong là thể.”
Gần tối nên hơi lạnh, bọn họ cần nhiều cành cây hơn.
Vả lại trong đêm, bọn họ cần giữ lửa để đuổi dã thủ trên đảo.
Lục Kiêu giao nhiệm vụ nướng hải sản cho Ôn Huyền, còn anh thì định vào rừng nhặt cành cây khô để dùng vào buổi tối.
“Anh phải cẩn thận đó. Nhớ về sớm nhé, trời sắp tới rồi!”