Cây cối che khuất bầu trời. Gió thổi phất phơ, cảm giác càng âm u hkơn. Vừa nói, cô ta vừa đi về phía Lục Kiêu.
Nghe vậy, Lục Kiêu nhíu mày lại, có vẻ rất phản cảm với cách xưng hô ấy của cô ta. Trong lúc đang dáo dác nhìn ngó xung quanh, cô ta đột nhiên thấy một bóng người im lìm đứng đằng sau.
Inoue Komi giật thót mình. Sau khi nhìn thấy rõ người đó, cô ta vỗ ngực, thở phào nói: “Thì ra là anh, em còn tưởng là ai cơ.” Dù sao, chỉ liếc qua thôi là anh đã biết người phụ nữ này chẳng hề đơn thuần chút nào. Vốn anh cũng từng rèn luyện trong rừng mưa rồi, nếu có người theo dõi, chẳng mấy chốc là anh sẽ phát hiện ra.
Thấy ở trong rừng mà Lục Kiêu vẫn lạnh lùng với mình như thế, Inoue Komi thực sự không thể tin nổi, càng cảm thấy không cam lòng. Cô ta tiếp tục tới gần Lục Kiêu, muốn chạm vào người anh. Lục Kiểu lập tức né tránh, chẳng thèm quan tâm tới sự an toàn của cô ta, ôm củi bỏ đi luôn. Ở nước bọn họ, mẫu người ngọt ngào đơn thuần như cô taa là người tình trong mơ của mỗi người đàn ông. Vậy nên, khi bị người đàn ông nước Z này từ chối, cô ta chỉ cảm thấy đó là bởi vì anh có người yêu rồi.
Trước mặt người yêu, anh chỉ có thể từ chối yêu cầu của cô ta. Nhưng ở đằng sau thì sao? Cô ta chưng diện, trong rừng lại lắm muỗi, lùm cây nào cũng sum sê, thỉnh thoảng lại cọ vào da cô ta, khiến cô ta hơi khó chịu.
Nhưng đó không phải trọng điểm. Điều quan trọng là, sao cô ta lại không thấy Lục Kiêu đâu? Anh lạnh lùng nói: “Cô theo dõi tôi?”
Anh vừa dứt lời, Inoue Komi nhích tới gần anh, tỏ ra sợ hãi nói: “Đâu có, em tới tìm đồ ăn thôi mà anh. Nhưng ở đây có nhiều côn trùng quá, anh lợi hại như thế, có thể bảo vệ em được không?” Lạnh lùng đẹp trai, kiệm lời ít nói, lại còn không phô trương, mang đến cảm giác thần bí rất khó diễn tả.
Sau khi vào rừng mưa, Inoue Komi lần theo hướng của anh. Cô nàng nước lấy tên là Inoue Komi. Một mình cô ta đi theo Lục Kiêu vào rừng, mục đích đã rõ ràng lắm rồi.
Trong mắt cô tac, đàn ông ai chẳng giống nhau, sẽ không từ chối bất cứ một cô gái nào chủ động. Lục Kiều nhìn cô ta, nói ra hai chữ với vẻ mặt vô cảm: “Không thể.”
Dứt lời, anh xoay người bỏ đi. Cô ta mà cử ở đây rồi xảy ra chuyện gì thì đừng trách anh không nhắc nhở.