Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 680: Chương 683



Bọn họ gặp được những kẻ ăn thịt người trên hòn đảo này!

Hòn đảo nguyên sơ không có tên này không phải chốn bình yên g1ì cả, mà là một hòn đảo điên cuồng, khát máu! Lục Kiêu chậm rãi buông tán cây xuống. Anh quay đầu lại, nhỏ giọng nói với mọi 2người: “Tình hình không mấy khả quan. Mike đã bị chặt mất một chân, ngất xỉu rồi.” “Cái gì? Chặt chân? Chặt chân anh ấy làm g7ì?” Hai người đàn ông còn lại trổ mắt, nhỏ giọng hỏi. Lục Kiêu không nói gì. David nắm chặt bàn tay, nặng nề nhắm mắt lại, nó7i ra một chữ “Ăn.” Ông ấy nói xong, một người đàn ông đột nhiên trượt chân, ngã bịch xuống mặt đất, phát ra tiếng vang không 2nhỏ.

Cũng bởi anh ta sợ quá. Lại có một người đàn ông nữa thét lên một tiếng, xông lên đánh cận chiến với Lục Kiêu. Lục Kiêu đánh nhanh thắng nhanh, chỉ sau vài chiêu đã hạ gục hắn.

Anh giảng một đấm vào bụng tên đó, làm cả cơ thể hắn cong lên, sau đó quẹt chân tạo ra tiếng xé gió rít gào, đá thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn. Tên đó xây xẩm mặt mày, cả người bay đi.

Lúc này Lục Kiêu mới đỡ người đang hôn mê lên, cũng chính là người đàn ông nước D luôn đối chọi với anh. Dường như phải chịu một cơn đau dữ dội, người đàn ông kia tỉnh lại. Anh ta đau đớn ôm chân, kết quả lại không thấy chân mình đâu cả.
“Câm miệng!”

Lục Kiêu nhanh tay cởi áo ra, quấn lên phần chân cụt để cầm máu cho anh ta, sau đó khiến anh ta lên đỉnh đi,

Người đàn ông kia như nổi điên lên: “Chân tôi, chân của tôi...”
“Ai?” ở phía xa, có người hô to lên. Một con dao xuyên qua bụi cây, đâm vào tay 0người đàn ông đang ngã trên mặt đất. “Không kịp nữa rồi. Các anh yểm trợ cho tôi, để tôi đi cứu người.”

Lục Kiêu vội vàng nói.

Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra lại quá nhanh. Người của đối phương đã xông tới rồi. Đám David mang theo súng gây mê và dao, nhưng vốn dĩ súng gây mê là để dùng với động vật.
Chỉ có máu me đầm đìa.

“A!”

Anh ta sợ hãi hét lên.
Khi nhìn thấy chiếc giày cạnh đống lửa đang cháy, anh ta lập tức chú ý tới tảng thịt nướng bên dưới đống lửa...

Anh ta trợn to mắt, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đổ đầy đầu, bờ môi không ngừng run rẩy...

“Đi mau!”

Nhóm David hô to rồi lập tức đi theo.