Bọn họ bước lên hòn đảo nguyên sơ này, cũng có nghĩa là trở thành thức ăn của chúng.
Đường thì xa, lại còn phải khiêng một người mấy chục cân, trên trán và trên người anh nhễ nhại m2ồ hôi. Vấn đề bây giờ là bọn họ đã gặp những kẻ ăn thịt người rồi, không biết bọn chúng có đồng bọn nào khác không. Vậy nên anh chỉ0 có thể cật lực chạy về. Lúc này, nhóm David nghe thấy tiếng ầm ầm trong không trung. Nhóm David lần lượt nhảy từ trên máy bay xuống. Mọi người biết, chân tướng sắp được phơi bày rồi. Thế nhưng, khi thấy Lục Kiêu khiêng bạn mình về, cả người dính đầy máu, còn thiếu đi một cái chân, có người lập tức hét lên.
“A! Chân của anh ấy! Chân của Mike đầu?” Dany tái mặt, hỏi với vẻ khó tin. Cám ơn Thượng đế, anh không sao cả, không sao cả...
So với sự đau lòng, anh quan tâm tới an toàn của anh hơn. Ôn Huyền không lên tàu ngay mà bất an đi qua đi7 lại.
Cô sợ trong rừng có thứ gì đó đáng sợ, làm Lục Kiêu bị thương. Hai người họ là người cùng đoàn, tới từ một đất nước.
Nhưng hôm nay, Mike chỉ còn lại một chân, trông có vẻ nửa sống nửa chết. Những người trên bãi cát của hòn đảo nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng chấn động.
Phải thừa nhận rằng, người đàn ông ít nói tới từ nước Z này không phải giống anh hùng, mà thực sự là một anh hùng. David vội vàng vẫy tay, cởi chiếc áo khoác màu vàng trên người mình ra, vừa vẫy vừa hô to: “Này! Chúng tôi ở đây!”
Mười phút sau, mọi người lên máy bay bằng thang dây, chỉ có Lục Kiêu là đang khiêng người nên không thể trèo lên được. Cô mở to mắt nhìn, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Bàn tay cô nắm thật chặt, gần như muốn đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô chẳng hề có cảm giác gì trước cơn đau ấy. Cuối cùng, anh quyết định giẫm trên thang dây như thế. Một tay anh đỡ người trên vai, tay còn lại nắm chặt thang dây. Chiếc trực thăng bay lên, cả người anh cũng lơ lửng trên rừng mưa.
Đến khi được gặp lại Lục Kiêu, Ôn Huyền đã nhìn thấy cảnh tượng ấy. Trước đó, bao người đã hoài nghi anh, chất vấn anh, thậm chí còn trói anh lại...
Lúc Lục Kiêu chạm xuống đất, trực thăng cũng từ từ hạ cánh.