bên kia, Lục Kiêu đi tới c1ạnh bóng người mảnh khảnh ở đằng kia,
Ôn Huyền chạy xộc tới, ôm thật chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh. Sóng biển ập tới từng cơn một, con tàu lớn lắc lư theo.
Ôn Huyền bỗng thấy dạ dày rất khó chịu.
Cô đang ngồi trên chỗ của mình, lập tức đứng bật dậy rồi chạy tới mạn tàu muốn nôn. Trước giờ Ôn Huyền luôn tin tưởng anh, 0cô gật đầu, theo anh đi lên tàu.
Lục Kiêu nói không sai, chỉ có điều anh nhảy qua đoạn những kẻ đó không chỉ hung ác, mà còn ăn thịt người. David giải thích rõ ràng với mọi người, đồng thời hy vọng mọi người không tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không sẽ dẫn đến những ý kiến tranh luận trái chiều. Đội cứu hộ lập tức liên lạc với ban ngành chính phủ địa phương, đề nghị phong tỏa hòn đảo này.
Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt lên tàu để trở về. Ngay từ lúc cô đứng lên, Lục Kiêu đã lập tức đi theo, còn cầm một chai nước và một cái túi để cô nôn. “Sao vậy? Dạ dày khó chịu hả?” Anh lo lắng hỏi. Ôn Huyền muốn nôn, nhưng cầm túi mãi mà chẳng nên được, chỉ liên tục nên khan như thế.
Sau một hồi, khuôn mặt cô tái đi, hơi thở hỗn loạn.
Cô ôm bụng, mệt mỏi lắc đầu với anh, thều thào nói: “Không sao, chắc là say sóng thôi.”
Tàu lắc lư làm cô thật sự rất khó chịu. Bây giờ ngửi thấy mùi tanh trên biển, cô càng thêm buồn nôn.
Sao tự nhiên lại như vậy? Lúc trước ngồi tàu, cô đầu có thảm thế này?
Thấy cô như vậy, Lục Kiêu cảm thấy đau xót cho cô. Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh trở nên sâu hơn.