Lục Kiêu bế cô lên.
Trong lòng anh đã cók dự tính, đợi đến khi trở về, anh phải dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe, xem cô đang gặp vấn đề ở đâu, hay là... do những nguyên nhân khác.
Thời gian tham gia hoạt động công ích ở đây cũng sắp kết thúc rồi. Sau khi về Bắc Kinh, nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp cần đi cônag tác, anh sẽ ở lại đó, làm đội trưởng chỉ huy một đội. Trong khoảng thời gian này, cô rác trong phòng ngủ viết luận văn, đóng cửa không ra ngoài.
Đương nhiên, trên cơ bản thì luận văn đã xong xuôi rồi, không đi ra ngoài là vì một nguyên nhân khác.
Cô bị người ta đeo bám. Mấy ngày nay, cô nhờ bạn cùng phòng mang cơm ở nhà ăn về. Cô vừa xuống giường thì chuông điện thoại vang lên. Thấy thông tin hiển thị trên màn hình là bạn cùng phòng Đồng Nhạc, Lý Tại Quân, bắt máy ngay: “A lô? Nhạc Nhạc.”
Đầu bên kia yên lặng giây lát. Sau đó, giọng nói lười biếng của một người đàn ông chậm rãi vang lên: “Ô? Thì ra em vẫn biết nghe điện thoại cơ đấy.”
Giọng nói quen thuộc ấy xuyên qua điện thoại, vọng vào tai Lý Tại Quân, khiến cô giật mình nhảy cẫng lên. Bịch một tiếng, đầu cô đụng vào thành giường trên. Lý Tại Quân đau đến mức nhăn nhúm mặt mày, ôm trán xuýt xoa liên tục.
“Em sao vậy? Tiếng gì đó? Có phải em đụng vào đầu rồi không?”
Trong điện thoại, giọng nói lo lắng của anh vang lên. Anh dám uy hiếp cô, nói là nếu cô không ra ngoài gặp anh thì anh sẽ vắc loa tới trước ký túc xá, cho bàn dân thiên hạ biết cô cướp đi sự trong sạch của anh nhưng lại không chịu trách nhiệm, là một kẻ tệ bạc, cặn bã.
Những lời ấy khiến Lý Tại Quân tức muốn hộc máu.
Về sau, cô dứt khoát chặn số điện thoại của anh. ***
Lúc này, tại Bắc Kinh.
Sau đêm hôm đó, Lý Tại Quân chạy mất, đến giờ đã được một tuần lễ. Lý Tại Quân ôm trán, cắn răng nói: “Tất, tất cả là tại anh đó! Khốn kiếp!” Vừa mắng, cô vừa không quên hỏi: “Sao điện thoại của Nhạc Nhạc lại ở chỗ anh?”
Sao anh lại bám dai như đỉa thế chứ!
Người đàn ông trong điện thoại nói vô cùng nghiêm túc: “Anh nói này, Lý Tại Quân, bây giờ em xuống ngay cho anh, để anh đưa em tới bệnh viện khám xem.”
“Khỏi cần anh lo! Tôi không muốn gặp anh, cho dù có hủy dung thì tôi cũng không muốn gặp anh.”
Cô hung hăng nói.