Sao có thể thể được? Anh rõ ràng là đồ lăng nhăng... “Anh, anh già đầu rồi, còn chơi trò yêu đương gì nữa? Thế mà còn tin vào tình yêu...”
Anh thản nhiên ngắt lời cô: “Chẳng phải em nói mình là người tùy tiện sao? Em có yêu anh hay không cũng không quan trọng, thích yêu anh là được rồi.” Nhưng dù sao hiện tại cũng cách điện thoại, anh đâu thể chui qua tìm cô được, thế là cô cũng bạo gan hẳn lên, nói: “Tôi... tôi là người tùy tiện thể đó, thì sao? Vừa lòng chưa hả? Anh còn muốn thể nào nữa!”
Chẳng phải anh bận lắm sao? Vì sao ngày nào cũng rảnh tới tìm cô thế? Lý Tại Quân ù cả đầu, không nói được gì cả.
Trong giọng nói lười biếng của anh mang theo sự cợt nhả: “Sao rồi, có phải nghĩ tới điều gì rồi không? Ví dụ như đêm hôm đó chẳng hạn?” Cô đã chịu đựng đủ lắm rồi, cứ không đi ra ngoài thì cô sẽ mốc meo lên mất.
Nhưng sau khi Lý Tại Quân nói xong câu đó, có đánh chết cô cũng không ngờ là anh lại thốt ra một câu: “Anh muốn em yêu anh.” Thẩm Mộc thản nhiên nói.
Nghe thấy cậu ấy, trái tim Lý Tại Quân đập thình thịch, cả người như chết máy. Cô không nghe nhầm chứ, anh...
Vì sao anh lại nói như thế? Đúng ra anh phải phẫn nộ bỏ đi, bảo vệ sự tôn nghiêm của một vị Tổng Giám đốc chứ? “A!”
Không đợi anh nói xong, Lý Tại Quân bỗng bịt tai hét to lên, ngắt đứt lời nói của anh. “Nhkững người phụ nữ khác chẳng cần anh nói đã chủ động và tới rồi, chỉ có mình em thôi. Lý Tại Quân, anh cho em năm phút để cxuống đây, nếu không anh sẽ lên đó bắt em.” Thẩm Mộc hít sâu một hơi.
Đồng Nhạc xách hai suất cơm từ nhà ăn về. Nahìn người đàn ông đang đứng gọi điện thoại bằng điện thoại của mình cách đó không xa, cô ấy không khỏi tò mò. Sao Tiểu Quân Quân lại không xuống đây? Đang giận anh Thẩm à?
Trên tầng, Lý Tại Quân không tin anh dám xông vào ký túc xá nữ. Cuối cùng, cô mất kiên nhẫn, dữ dằn nói: “Anh có chịu thôi đi không hả? Chỉ là ngủ với anh một lần thôi mà! Anh là đàn ông, có đến mức dây dưa như thế không?!” Nghe vậy, Thẩm Mộc bỗng cất cao giọng nói, cắn răng nói từng chữ một: “Lý! Tại! Quân! Em nói lại lần nữa xem, cái gì gọi là 'ngủ một lần thôi mà”? Em là người tùy tiện thể sao?” Lý Tại Quân cũng phát hiện ra anh bắt đầu nổi giận, thậm chí có thể tưởng tượng ra được anh đang điên tiết như thế nào ở bên dưới. Lúc hoàn hồn lại, trong đầu Lý Tại Quân như có một quả bom nổ tung, xanh đỏ tím vàng đủ cả.
Mặt cô lúc đó lúc trắng. Cô đỏ bừng mặt, cắn răng mắng: “Đồ khốn kiếp! Lưu manh! Mặt dày không biết xấu hổ!”