Ai ngờ cô vừa dứt lời, trong điện thoại lại vang lên tiếng cười nhạo: “Hử? Anh 1trai? Ý em là em cưỡng ép thằng anh trai này hả?” Lý Tại Quân từ từ ngồi 0xuống. Khuôn mặt cô không tô phấn son gì cả, rất sạch sẽ và xinh xắn, nhưng vẻ mặt lại hơi ngẩn ngơ.
Chắc là lần này anh tức giận thật rồi, có lẽ anh... sẽ đi nhỉ? Nguyên nhân chủ yếu mà cô không muốn đến với anh là bởi vì bọn họ như người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Anh là Tổng Giám đốc của một công ty lớn, có gia tài bạc triệu, là cáo già trên thương trường, tuổi trẻ tài cao. Mà cô chỉ là một cô nhóc mới bước chân vào xã hội, chẳng hiểu biết gì cả, vì quá ngốc nên còn bị người yêu cũ lừa gạt tình cảm, hại cô thảm như thế. Ngay cả tên người yêu cũ cô còn không xử lý được, làm sao có thể chơi lại được với anh? Lý Tại Quân: “...”
Thẩm Mộc: “Em có thể tự đặt mình vào v2ị trí của người khác mà cảm nhận. Nếu anh quan hệ với một cô gái thích anh, sau đó nói rằng cô ấy chỉ là em gái anh, vậy th7ì cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?” Nhỡ anh chỉ sinh ra hứng thú nhất thời với cô, muốn chơi đùa với cô thì sao?
Anh từng có biết bao người phụ nữ rồi, cô không muốn trở thành một trong số họ. Còn đêm hôm đó... Nhớ tới là Lý Tại Quân lại cảm thấy nhức đầu. Nói thật, chính cô cũng không biết vì sao chỉ một ly rượu trắng mà lại khơi dậy dục vọng của cô, đến mức làm ra chuyện đó với anh... Dù sao, với tính cách của cô, cho dù có suy nghĩ ấy thì cũng chẳng có gan làm... Tự nhiên cô bỗng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, cụp mắt xuống để che đi nỗi xót xa trong cô.
Cô thấy như trút được gánh nặng, nhưng rồi lại nặng nề khó chịu. Sau đó, cuộc gọi kết thúc.
Anh chủ động tắt máy. Bên dưới ký túc xá. Thấy Thẩm Mộc gọi điện thoại xong, Đồng Nhạc đi tới, cười ha ha nói: “Anh Thẩm, anh... cãi nhau với Quân Quân à?” Cô ấy cười lúng túng và lễ phép.
Vừa nãy cố ấy nhìn thấy rồi, Thẩm Mộc tức đến mức đỏ cả mặt.