Tiểu Quân Quân lớn thế rồi mà v1ẫn không quên dạy bảo uốn nắn cô.
Đúng là có trách nhiệm! Nói đoạn, cô nàng nhanh chân chuồn mất.
Lý Tại Quân tức đỏ cả mặt, huyệt Thái Dương giật thình thịch. Cô sắp khóc đến nơi rồi.
Chuyện xấu cái gì hả trời! “Hai tiếng?” Thẩm Mộc thốt lên. Đồng Nhạc gật đầu: “Đúng vậy.”
2Thẩm Mộc nhìn lên tầng, ánh mắt sâu xa. Anh nói ra một câu: “Vậy là đủ rồi.”
Đồng Nhạc đi trước dẫn đường cho anh. Lý Tại Quân tải cả mặt, cuống quýt muốn đóng cửa, nhưng kiểu gì cũng không đóng vào được. Cửa đã bị anh chặn lại rồi.
Đúng lúc cô không hiểu vì sao anh lại lên đây được, Đồng Nhạc đột nhiên xuất hiện đằng sau người đàn ông này.
Đồng Nhạc nghiêm túc nói: “Quân Quân, anh Thẩm nói cậu làm chuyện xấu nhưng không muốn chịu trách nhiệm. Tớ nhớ trước kia cậu đâu có như thế? Trò chuyện với anh Thẩm đi, cậu trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm về chuyện mình làm.” Thế nhưng, ánh mắt của cô lại nhìn thấy bờ vai khuôn ngực của một người đàn ông, mặc chiếc áo chùng màu đen.
Lý Tại Quân sững người, động tác cứng đờ lại. Có một giây phút nọ, linh hồn của cô như bay đi mất. Dự cảm chẳng lành ập tới, phá vỡ sự chờ mong đối với thức ăn, hai chân cũng bất chợt run lên.
Sau đó, cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là một cặp mắt phượng thâm thúy, giữa lông mày mang theo nét lười biếng tự nhiên. Nhưng lúc này, sắc mặt của anh hơi lạnh lùng, khiến cô không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Giây tiếp theo, Lý Tại Quân chấn động, muốn đóng sầm cửa lại. Thế nhưng, Thẩm Mộc đã nhanh chóng ngăn lại, dùng giày tì vào cánh cửa, sau đó từ từ mở cửa ra. “Đến lúc này mà em vẫn còn muốn né tránh anh?”
Anh chậm rãi nói từng chữ một. Một lát sau, Thẩm Mộc cầm một suất cơm, đứng ngoài phòng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Giọng của Lý Tại Quân vọng ra từ bên trong. Lý Tại Quân áng chừng thời gian, thấy cũng tới giờ Đồng Nhạc về rồi, bèn đi dép lê ra mở cửa. Cô ngửi thấy mùi thức ăn rồi. Người bên ngoài không nói gì, Lý Tại Quân vẫn vội vàng ra mở cửa... Không biết đêm hôm đó anh điên cuồng thể nào hả, vậy mà bây giờ còn dám nói là cô làm chuyện xấu.
“Anh... anh lên đây làm gì? Buông tay ra ngay, đừng có vào đây!”