Vừa vào phòng là anh lập tức túm lấy cổ tay cô, bàn tay xách cơm đóng sầm cửa lại. Lý Tại Quân ho1ảng sợ giãy giụa, không ngừng lùi vào trong phòng: “Tôi... tôi nói cho anh biết, anh đừng có tới đây, nếu không, nếu không.” Cô hoảng loạn nói, 2sau đó giơ một chiếc ghế gỗ lên uy hiếp anh: “Anh mà tới gần là tôi đập chiếc ghế này vào người anh đó!” Nghe những lời ấy, Thẩm Mộc nhìn chằm c7hằm vào cô, vẫn tiếp tục bước về phía trước, căn bản không hề dừng lại. “Sao em không đập?”
Thẩm Mộc không chớp mắt cái nào, lên tiếng hỏi cô. Trước sau đều bị chặn, Lý Tại Quân không trốn đi đâu được. Không gian bỗng trở nên chật hẹp, khiến cô cảm thấy thiếu oxy.
Ánh mắt của anh quá nóng cháy, truyền cả sức nóng ấy sang người cô. Giây tiếp theo, Thẩm Mộc giật lấy cái ghế trong tay Lý Tại Quân, kéo cô về phía mình.
Lý Tại Quân hô lên, đụng thẳng vào lồng ngực vững chãi của anh. Cơ thể cao lớn của anh đè cô sát vào chiếc bàn cạnh giường. Nhưng khi chiếc ghế sắp đáp vào người anh, chỉ còn chừng một centimet, Lý Tại Quân bỗng khựng lại.
Cô cầm chặt cái ghế, hơi thở hỗn loạn, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, mang theo sự kìm nén. Anh bình thản nói: “Em đập đi.”
Lý Tại Quân trợn tròn mắ7t, anh... Vừa nói, cô vừa giơ ghế lên giảng về phía anh.
Thẩm Mộc thật sự không né tránh, Sau đó, anh mở túi ra, lấy ra một cái hộp, hử?
Sao có mùi thôi thối vậy nhỉ? Anh cúi đầu xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên rồi hôn một cái vào má cô.
“Anh...” Thẩm Mộc nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi nói: “Không sao, em cứ đập đi.”
Thấy anh vẫn tiếp tục tới gần, Lý Tại Qu0ân cuống lên: “Tôi... tôi cho anh biết, anh đừng tưởng là tôi không dám...” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Em không đành lòng, có phải không?”
Nghe thấy cậu ấy, Lý Tại Quân cứng người lại. Lý Tại Quân cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của anh.
Nhưng sau đó, cô cảm nhận được rằng anh cũng cúi người xuống. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, làm cô bất giác nín thở. “Tôi, tôi nói thật đó! Anh đừng tới đây, chiếc ghế này được làm từ gỗ thật, đập trúng người sẽ rất đau đấy...”
Cô tiếp2 tục uy hiếp. Lý Tại Quân ôm má, ngón tay run rẩy chỉ vào anh, khuôn mặt trắng ngần đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thẩm Mộc vẫn mỉm cười thản nhiên, như thể vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì. Anh liếc mắt nhìn suất cơm đang đặt trên bàn: “Nào, ăn cơm trước đi đã.”