Con mắt anh đỏ bừng, cố gắng kìm nén một vài cảm xúc trong lòng.
Sau khi anh nói1 ra câu ấy, những người kia cởi chiếc áo chứa bom trên người Lý Tại Quận ra. Cuối cùng, có người đếm ngược, hai bên đồng thời trao đổi con tin.
<2br>Lý Tại Quân bị đẩy lên trước, Lục Kiêu giữ lấy cô. Kim Phạm nhếch môi cười: “Chỉ còn mười phút cuối cùng thôi. Không kịp nữa rồi, Đội trưởng Lục. Mà2y phải biết đây chính là cái giá phải trả khi dám cản đường tạo.”
Hắn ta giơ tay miêu tả hành động nổ, nở nụ cười như ác quỷ: “Bùm!” Cuối cùn0g, Kim Phạm nhướng mày lên, cười to một cách càn rỡ, sau đó xoay người rời đi.
Những kẻ bên cạnh hắn ta vừa cầm súng hướng vào bọn họ, vừa đi tới chỗ để xe. Đôi mắt anh đỏ ngầu, nhưng lại bình tĩnh một cách đáng sợ.
“Làm theo lời anh nói, cứ men theo con đường này chạy thẳng về phía trước, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi. Đến lúc đấy, em sẽ không sao hết.”
Nói đoạn, Lục Kiêu buông cô ấy ra, định xoay người đi. Lý Tại Quân chỉ biết trơ mắt nhìn bọn chúng lên xe. Cả đoàn xe nối đuôi nhau đi mất, để lại màn cát bụi hỗn độn. Bọn chúng vừa đi, cô lập tức khuỵu gối xuống, cả người đòi ngã xuống đất.
Giây tiếp theo, anh cô đã kịp thời đỡ cô lên.
Lý Tại Quân nghĩ, đời này cô chưa bao giờ thấy anh mình như vậy. Cô dùng hết sức lực để rời khỏi nơi này, cho dù mỗi một bước đều đau khổ đến vậy. Đây là cơ hội mà người thân của cô đánh đổi bằng cả tính mạng. Cô chỉ có thể ra sức chạy, không có mục đích nào cả. Cuối cùng, cô chạy tới ven đường, loáng thoáng nhìn thấy xe ở phía trước. Cô thở hổn hển, quỳ bịch xuống mặt đất, ôm mặt khóc òa lên. Cô sợ, thật sự rất sợ. Không chỉ có chị dâu, mà ngay cả anh họ của cô cũng ở lại đó.
Đến cuối cùng, anh vẫn lựa chọn ở lại.
Chỉ có mười phút dành cho bọn họ, làm sao có thể vô hiệu hóa được loại bom phức tạp như thế!
Lý Tại Quân sợ sau khi hết mười phút, tiếng nổ sẽ vang lên. Giờ khắc này, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô sống không bằng chết.
Sau khi Lý Tại Quân đi rồi, Ôn Huyền xoay người lại, nhìn về phía Lục Kiêu, cả người cứng đờ lại.
Trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nhưng khi thấy anh cất bước đi về phía mình, nét ngạc nhiên trong mắt cô biển thành hoảng hốt.