Vậy nên, c2ó một người liếc qua đã nhìn thấy cậu. Cô ta nói xong, người đàn ông họ Hàn hơi sửng sốt, sau đó đáp lời: “Thật ngại quá, anh gấp gáp quá rồi.” Bóng cô gái xuất hiện hiện trong gương chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch, như thể đang trào phúng.
Cô hiểu chứ, dù sao cô cũng là con gái của doanh nhân số một Hồng Kông mà. Chẳng lẽ Ôn Huyền cũng đang ở nơi này à?
Nghĩ vậy, cô gái nhướng mày lên. Lúc chiếc xe đi ngang qua, hình như Ôn Dục đã nhận ra điều gì đó. Lúc cậu đánh mắt nhìn sang thì người trong xe đã quay đầu đi, vậy nên cậu không nhìn thấy rõ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc. “Nhất Nhất, em xem bao giờ có thời gian, chúng ta về ra0 mắt bố mẹ anh?”
Nghe vậy, cô gái khẽ nhíu mày, hình như không mấy hài lòng. Cô gái vừa lái xe, vừa thản nhiên nói: “Nói chuyện này hơi sớm rồi. Tổng Giám đốc Hàn, chúng ta chỉ là đối tượng xem mắt mà bố mẹ sắp đặt. Ấn tượng của tôi về anh khá tốt, nhưng tôi chưa hề đồng ý với anh.” Lúc này, cô trùng hợp lái xe đi ngang qua người cậu. Cô nhìn ra ngoài, trông thấy khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên. Khuôn mặt sạch sẽ và sống mũi cao thẳng làm tăng thêm nét cứng cỏi của đàn ông cho cậu.
Đẹp trai thật, còn nhỏ mà đã thế rồi, lớn lên chút nữa thì sẽ thế nào đây? Trong một chiếc xe lại vào vịnh, một cô gái ngồi trong ghế lái, mái tóc mềm mại dài ngang eo,7 góc nghiêng dịu dàng tinh xảo, chẳng qua giữa hai hàng lông mày mang theo nét kiêu ngạo. Trông thì có vẻ rất dịu dàng, nhưng thực tế lại vô7 cùng lạnh lùng.
Trên ghế phụ có một người đàn ông, dáng vẻ nghiêm chỉnh, đeo kính đen, hào hoa phong nhã, đang chậm rãi nói gì đó v2ới cô gái kia. Trông có vẻ như mối quan hệ giữa hai người không bình thường. Chiếc xe lái qua người cậu. Đi được vài mét, cô gái mới thầm của một tiếng.
Đậu! Nhân viên tạp vụ đứng ngoài khách sạn, lịch sự lễ độ.
Ôn Huyền bước vào, hỏi thăm xem nhà ăn ở đâu rồi đi về phía đó.