<1br>Đùa gì chứ, cô Nguyễn này có cổ phần trong khách sạn này đấy, còn là con gái của ông chủ lớn ở Hồng Kông, ai dám chọc vào.
2
Nhìn Nguyễn Nhất Nhất kéo cậu nhóc mặc đồng phục vào trong, nhân viên không nhịn được lau mồ hôi trên trán. May mà không bị qu7ở trách.
Những ai mà ngờ thằng nhóc ấy lại có quan hệ với cô Nguyên cơ chứ!
Ôn Dục cứ thế bị Nguyễn Nhất Nhất kéo 7vào, người luôn rất có tư duy nhanh nhạy như cậu cũng không kịp phản ứng. Đến tận khi nhìn thấy chị gái mình đứng cạnh cửa sổ sát 2đất, cậu mới rút cánh tay ra, kéo dài khoảng cách với Nguyễn Nhất Nhất. Cô ta nói thật luôn, dù sao cũng chẳng có gì phải giấu.
Người đàn ông họ Hàn hơi ngạc nhiên: “Bạn? Vậy bạn em cũng tới chứ?”
Anh ta vừa nói dứt lời là Nguyễn Nhất Nhất lập tức nhìn sang hướng khác, dồn sự chú ý vào một cô gái mặc váy lụa màu trắng rộng rãi, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp chói lọi. Bên cạnh cô là một cô gái tóc ngắn, đối diện là cậu thiếu niên mặc đồng phục. “Sao hả? Tôi giúp cậu mà cậu không định cảm ơn sao0?” Nói đến đây, Nguyễn Nhất Nhất khẽ nhếch môi, nhìn Ôn Dục không chớp mắt: “Hử? Em trai.” Tiếng “em trai” ấy khiến Ôn Dục nhíu mày lại. Cậu thản nhiên nói: “Tôi không bảo chị giúp tôi.”
Dứt lời, cậu bỏ đi luôn, không thèm quay đầu lại.
“Ừ, thằng nhóc này...” “Um.”
Người đàn ông họ Hàn nhìn theo tầm mắt của cô, bất giác nói: “Em gặp bạn ở đây, vậy có cần tới chào hỏi không?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhất Nhất khẽ nhướng mày lên, khuôn mặt vô cảm bỗng hơi thay đổi, khóe môi cong lên: “Được, vậy thì tới đó xem sao.”
Mình dẫn bạn tới, còn là đối tượng xem mắt, chắc là Ôn Huyền... sẽ nể mặt chứ nhỉ?
Trước cửa sổ sát đất, Lý Tại Quân đang nhiệt tình trò chuyện với Ôn Dục. Dù sao cậu em này cũng đẹp trai như thế, khỏi cần ăn cũng nó mất rồi. Nếu trong trái tim cô chưa có chủ thì chắc chắn là cô sẽ ngấp nghé cậu ấy mất.
Lúc này, Lý Tại Quân đang chống hai tay vào cằm, cười tủm tỉm nhìn Ôn Dục: “Sao rồi? Sắp thi đại học rồi, em có hồi hộp không?”