Cô chậm1 rãi nhìn sang. Quả nhiên, xuất hiện trước mắt cô là một gương mặt tinh xảo. Ánh mắt của cô trở nên phức tạp. “Ôn Huyền, không ngờ lại gặp cô ở đây.2 Lâu quá rồi không gặp.”
Trên mặt Ôn Huyền không có biểu cảm gì, cô chỉ xì một tiếng: “Đúng là lâu rồi không gặp.” Trong mắt cô không có chú7t gợn sóng nào. “D? Vậy sao? Thế thì cảm ơn cô nhé. A Dục, hay là em cảm ơn chị gái này đi.” Ôn Dục chẳng hề ngẩng đầu lên: “Cảm ơn bác gái.”
Bác gái!
Lý Tại Quân nghe mà suýt thì phun cá nước sinh tố ra. Có cần phải hài hước thể không? Trông bé Ôn Dục yên tĩnh hiểu chuyện như thế cơ mà, con người độc mồm độc miệng ấy là ai vậy hả? Ôn Huyền ngoài cười như trong không cười, họ một tiếng rồi nói với Nguyễn Nhất Nhất: “Xin lỗi nhé, thằng nhóc này còn nhỏ, không biết ăn nói. Cô không để bụng đầu nhỉ?” Nói xong, không đợi Nguyễn Nhất Nhất trả lời, cô đã chuyển chủ đề: “Nhưng mà anh đây là ai thế? Không giới thiệu cho chúng tôi biết à?”
Nói đến đây, ánh mắt của Ôn Huyền chuyển sang người đàn ông bên cạnh cô ta.
Vừa rồi Nguyễn Nhất Nhất giúp Ôn Dục, hơn nữa đang ở trước mặt mọi người, thách cô ta cũng không dám làm gì, vậy nên Ôn Huyền không ngó lơ cô ta. Cô không muốn bầu không khí trở nên ngột ngạt, không cẩn thận ngày mai lại có tin gì lên trang nhất.
Ôn Dục vẫn ngồi im tại chỗ. Đến lúc này, cậu mới nhìn về phía Nguyễn Nhất Nhất.
Vẻ mặt cậu không có một cảm xúc nào cả, như thể người vừa giúp cậu không phải Nguyễn Nhất Nhất, và dường như cũng không có hứng thú trò chuyện với cô ta.
Thấy vậy, Nguyễn Nhất Nhất âm thầm cười lạnh.
Thằng nhóc này dám qua cầu rút ván, còn gọi cô ta là bác gái nữa. Chờ đó! Cô ta không để ý tới cậu, chỉ nở nụ cười tự nhiên: “Giới thiệu với mọi người, đây là vị hôn phu của tôi.” Đúng thế, vị hôn phu. Mặc dù bọn họ chưa tới bước ấy, nhưng vì muốn Ôn Huyền yên tâm, cô ta vẫn biến đối tượng xem mắt thành vị hôn phu của mình.