Không xử được cô chị đã đành, chỉ là 1một học sinh cấp ba, có tài cán gì mà dám như thể với mình? Ôn Huyền liếc mắt nhìn sang rồi giơ tay ra hiệu. Lúc này bọn họ mới dừng lại, biến mất trong bóng tối.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn thấy toàn bộ. Cô ta biết, trông thì có vẻ như chỉ có một mình Ôn Huyền ở đây, nhưng bên cạnh cô vẫn có người bảo vệ.
Nguyễn Nhất Nhất yên tâm hơn một chút, tên họ Lục ấy cũng đáng tin đó. Dù sao, cô ta cũng không muốn chuyện mà thằng em trai của mình làm xảy ra một lần nữa. Nguyễn Nhất Nhất ngồi xuống trước mặt Ôn Huyền. Không ai lên tiếng, hai người ngồi nhìn nhau.
Vẻ mặt của Ôn Huyện rất hờ hững. Cô liếc nhìn vị hôn phu của Nguyễn Nhất Nhất, cong môi nói: “Một chàng trai tuổi trẻ tài cao ngồi trước mặt cô mà cô lại thờ ơ, tới tìm tôi làm gì?” Gần như là không do dự chút nào, Nguyễn Nhật Nhất lập tức đứng lên.
Người đàn ông họ Hàn vô cùng hoài nghi. Ôn Dục rất phối hợp. Dù sao cũng không lộ mặt, giúp một tay là được. Sau khi bọn họ đi, một mình Ôn Hu2yền ngồi đó. Nguyễn Nhất Nhất lại bắt đầu tăm tia cô.
Nguyễn Nhất Nhật liên tục nhìn về phía Ôn Huyên. Người đàn ông0 họ Hàn nói gì cô ta cũng không quan tâm, chỉ à với ừ cho có lệ, khiến anh ta vô cùng bất đắc dĩ. Nguyễn Nhất Nhất và đối tượng xem mắt của mình ngồi xuốn2g vị trí cách bọn họ không xa, chỉ cần ngước mắt lên là sẽ nhìn thấy.
Ôn Huyền không nhịn được trợn trắng mắt, chẳng7 buồn ngó ngàng gì tới cô ta nữa. Vốn là Lý Tại Quân tới đây là có mục đích, cho nên ăn no rồi là hai người kéo nhau đi tìm 7chỗ chụp ảnh. Hành động của Nguyễn Nhất Nhất khiến anh ta nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân mình. Nếu người ngồi đằng kia là một anh chàng nào đó thì anh ta còn hiểu được, nhưng đằng này lại là phụ nữ, hơn nữa còn là phụ nữ có thai...
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Nguyễn Nhất Nhất cười, chống cằm nhìn cô chăm chú: “Thì tôi cảm thấy cô đẹp hơn, có thể thay cơm được.” Ôn Huyền trợn trắng mắt: “Vô vị.” Lại bắt đầu rồi! Có phải có nên tỏ ra kiên quyết hơn không?
Lúc này, hoàng hôn buông xuống, tiếng đàn piano sâu lắng vang lên, nghệ sĩ múa cũng nhảy múa theo nhạc. Cả hai người đều là người nước ngoài. Chàng trai mặc áo sơ mi quần u, dáng người thẳng tắp. Cô gái mặc váy xẻ tà, nhiệt tình và trào dâng.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn sang, thưởng thức hình ảnh ấy. Chàng trai tóc vàng mắt xanh lắc eo. Cô ta không nhịn được chép miệng: “Eo thon thật.”