Nhìn cũng đã biết Nguyễn Nhất Nhất chẳngk hề đơn giản. Mặc dù trông cô ta giống một con nai vàng ngơ ngác đấy, nhưng tác phong làm việc và sở thích của cô ta thì chẳng lciên quan quái gì tới hai chữ “đơn thuần”. Nguyễn Nhất Nhất bất đắc dĩ, chỉ cười xì một tiếng, bưng ly rượu lên nhìn sanga hướng khác. “Chẳng phải lúc trước tôi đã nói rõ với cô rồi sao? Đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy...” “Đủ rồi, dừng lại!” Nguyễn Nhất Nhất chặn lời cô, nói: “Tôi tới không phải để tìm cô. Ông trời đưa đẩy cho chúng ta gặp nhau ở đây, tôi làm gì được hả?” “Sao lại không làm gì được? Cô quay đầu bước đi là được thôi mà?” Ôn Huyền dữ dằn nói.
“Được chứ. Nếu không nhìn thấy cô thì tôi vẫn có thể khống chế để mình không đi tìm cô. Nhưng mà...” Nói tới đây, Nguyễn Nhất Nhất xòe tay ra, nụ cười trên mỗi biến mất, nhìn cô một cách nghiêm túc: “Cô hiểu rồi đấy... Thấy cô là tôi không kiềm chế được.” May mà Lục Kiêu không ở đây, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc này nhạc đã chuyển sang bài khác, là một ca khúc Samba sôi động. Trong mắt Nguyễn Nhất Nhất không có vẻ gì là rung động cả: “Xét về háo sắc thì tôi vẫn thua cô. Tôi chỉ muốn ở bên người mình thích, thậm chí làm...”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Ôn Huyền hoảng hồn, vội vàng bịt kín tại, chính thức đầu hàng cô ta. Dù sao, hương vị như Đội trưởng Lục nhà cô thì thật sự là...
Ừm, khiến người ta không ngừng lại được, lưu luyến không rời. Dứt lời, cô lại nhìn xuống bụng mình. Chiếc váy dài bằng lụa trắng cũng không che được cái bụng bảy, tám tháng của cô. Cô chỉ vào bụng mình: “Không nhìn thấy à? Tôi sắp làm mẹ rồi, hai đứa đó.” Nguyễn Nhất Nhất uống một ngụm rượu vang, chậm rãi nói: “Cô đừng nói nữa thì hơn, nói nữa là tôi sẽ xem xét tới việc làm mẹ nuôi của con cô đấy.” Ôn Huyền: “...” Cô sẽ không thể chịu nổi đâu.
Ôn Huyền rất bất đắc dĩ nhưng cũng biết cô ta chỉ giỏi nói mồm thế thôi, thực tế thì chẳng dám làm gì cả. Chỉ có điều cô vẫn rất tò mò, không biết mình đã “bẻ cong” Nguyễn Nhất Nhất từ bao giờ. Ôn Huyền: “...”
Ok, lỗi của cô, cô không nên khơi ra chủ đề này. Ôn Huyền để trán, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cô nhìn quanh một lượt, dáng vẻ như làm kẻ trộm, sợ người khác nghe thấy. Cuối cùng, cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Nhất Nhất: “Hứa với tôi, làm người đi!”