Tầm mắt của anh liếc qua 1nhà ăn, lập tức tìm thấy mục tiêu của mình trong đám đông.
Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, đôi mắt của anh trầm xuống.
Anh cất bước đi tới. bên kia, Ôn Huyền đang bực mình vì Nguyễn Nhất Nhất. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không n7hịn được, hùng hổ nói: “Rốt cuộc cô là kiểu phụ nữ gì vậy hả? Nếu không mang thai thì hôm nay tôi đã múc thằng nhóc tóc vàng mắt7 xanh đang múa kia rồi! Ai đời lại giống cổ, chỉ ngồi đây nói mấy lời xàm xí!”
Giọng cô không lớn không nhỏ, đủ để người2 đang ở cách đó không xa nghe thấy.
Sắc mặt Nguyễn Nhất Nhất thay đổi, cô ta nhìn Ôn Huyền: “Cô nói thật sao? Chẳng lẽ c0ô thích thằng nhóc đang múa đó hả? Cho dù cô đã kết hôn rồi?” Vừa nhìn thấy người đó, động tác uống rượu của cô ta khựng đứng lại. Cô ta giữ nguyên tư thế ấy, không nhúc nhích gì cả, khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Nhìn thấy phản ứng ấy của Nguyễn Nhật Nhất, Ôn Huyền còn tưởng là cô ta đang giật mình vì lời nói của mình, thế là lại nói tiếp: “Cô vẫn không tin hả? Không tin thì để tôi đi xin phương thức liên lạc của thằng nhóc kia. Cô đừng tưởng tôi là kiểu người tốt đẹp gì!” Chỉ cần cô ta đừng thích cô nữa thì bảo cô nói gì cũng được.
Dứt lời, cố định đứng lên. Bởi vì cái bụng bầu, động tác động lên của cô hơi vất vả.
Cô đẩy ghế ra đằng sau, một tay đỡ vào bụng, một tay định vịn vào thứ gì đó để đứng lên. Đúng lúc này, đằng sau có một cánh tay vươn tới.
Ôn Huyền khó khăn đứng lên, vô thức vịn vào cánh tay kia, nói: “Cảm ơn nhé, đúng là người tốt...” Cô lịch sự mỉm cười, nhìn người đứng đằng sau.
Giây phút nhìn thấy rõ, đôi mắt cô trổ ra, miệng thì há hốc.
Dường như cả nhà ăn đều chìm vào sự yên tĩnh, đến mức Ôn Huyền nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, trái tim như muốn ngừng đập. Trời đất ơi!
Cô cũng không làm được! Cô có phải loại người đó đâu! “Em thấy người tốt này có hợp khẩu vị của em không?” Người đàn ông trước mặt chậm rãi nói, không nghe ra được là cảm xúc gì.
Ôn Huyền lập tức chu môi, sắp khóc đến nơi luôn rồi: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích.”