“Ừm, đúng là phải giải thích rõ ràng, x1em cái gì gọi là đã kết hôn mà vẫn có thể yêu đương với người đàn ông khác được.” Lục Kiêu nhìn cô, nói từng chữ một.
Tr2ông bề ngoài thì anh rất bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì quá khích, nhưng Ôn Huyền biết anh đang tức giận. Cô nói những lời ấy 7đã đành, lại còn ngồi chung với Nguyễn Nhất Nhất nữa. Sao tự nhiên cô lại có cảm giác như kiểu mình nhân lúc anh vắng nhà để đi gặp Nguy7ễn Nhất Nhất vậy nhỉ? Ôn Huyền cuống quýt cầm tay anh, ngả người rúc vào lòng anh, tội nghiệp kể lể: “Những gì em vừa nói đều là giả thô2i. Em cố tình nói thế cho Nguyễn Nhất Nhất nghe, để cô ta.” Lý Tại Quân đóng cửa phòng toilet nữ lại, treo tấm biển “đang tu sửa” lên cửa, tạm thời không cho ai vào.
Ôn Dục còn chưa cầm tay con gái bao giờ, nhờ cô mà lần này cậu đã làm được chuyện mà những người đàn ông bình thường khác cũng không làm được, đó là vào toilet nữ. Lý Tại Quân ngồi lên bệ rửa tay, Ôn Dục đứng đằng trước. Cô ngả cằm lên người cậu thiếu niên. Ôn Dục mặc chiếc áo thun đen bên trong đồng phục học sinh, mặc dù hơi gầy, nhưng lại rất cao, mái tóc gọn gàng, thực sự rất đẹp trai. Cố định nói là để cô ta... thấy mình là kiểu “bụng đói ăn quàng”, th0ầy cô “không ra gì cả”, từ đó dẹp hết mọi suy nghĩ với cô.
Tuy rằng cô không nói ra, nhưng bọn họ đều hiểu cả. Lục Kiều im lặng một lát rồi mới nói: “Ừm, vậy nên em dắt con trai con gái của anh tới gặp cô ta, không ngại vất vả phiền phức.” Nghe vậy, Ôn Huyền lập tức phản bác: “Làm gì có! Anh tin em, em tới đây với Tiểu Tại Quân.” “Con bé đó dám cùng em tới gặp người phụ nữ đó? Nó đâu rồi?” Lý Tại Quân không chụp mặt Ôn Dục, chỉ mượn cơ thể và góc nghiêng mờ ảo để chụp mấy bức ảnh.
Lúc trước cô còn cười nói với cậu, gọi cậu là em, nhưng dần dần lại yên lặng không nói gì nữa, thậm chí khóe mắt còn đỏ lên. Mới đầu Ôn Dục hơi mất tự nhiên, nhưng thấy cô như vậy, cậu cũng dần thả lỏng, yên tĩnh phối hợp với cô. Ôn Dục nhẹ giọng “ùm” một tiếng, nghe lời xoay người định đi. Nhưng lúc sắp ra ngoài, cậu bỗng quay trở lại, lấy một gói khăn giấy trong túi áo đồng phục ra đưa cho cô: “Lau đi.”