Tự nhiên cô bỗng thấy mình thật đáng buồn.
Lý Tại Quân ở trong toilet một mình rất lâu. Cuối cùng, cô mới sụt sịt mũi, đăng mấy bức ảnh đã chỉnh sửa lên. Lý Tại Quận hít cái mũi đỏ ửng của mình, khàn giọng nói: “Nhưng em không phải người lăng nhăng, trong lòng đã có anh ấy rồi thì không thể chứa thêm bất kỳ người nào nữa.”
Suy cho cùng bọn họ cũng bên nhau lâu rồi. Từ lúc mới quen, mới tìm hiểu nhau, cho đến lúc anh kiên nhẫn theo đuổi, điều khiến cô rung động nhất là sự kiên định của anh. Lý Tại Quận hơi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó nhìn thấy...
“Anh?” Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, thông tin của một người hiển thị trên màn hình: [Thẩm Mộc là chó].
Sau khi xảy ra mâu thuẫn, Lý Tại Quân đã tức giận đổi lại tên danh bạ của Thẩm Mộc. Nhưng cho dù đang khóc đỏ mắt, tâm trạng rất buồn bã, nhưng Lý Tại Quân vẫn không quên quan tâm Ôn Huyền: “Chị dâu, sao chị cũng tới đây? Chẳng phải em đã nói là chị ngồi đó chờ em rồi sao?”
Nghe vậy, Ôn Huyền im lặng giây lát, sau đó nhìn ra sau lưng cô ấy. Lục Kiêu liếc nhìn màn hình điện thoại của Lý Tại Quân, sau đó lại nhìn cô ấy.
“Nhìn anh làm gì? Sao em không nghe điện thoại?” Hôm ấy, thấy anh và người yêu cũ ở7 trong nhà anh, cô thật sự rất sốc, bởi vì cô còn nghe thấy “chịu trách nhiệm” gì đó. Tất cả khiến cô khủng hoảng, sợ rằng mình vất vả mở rộng cửa7 lòng với anh một lần nữa, nhưng lại bị vô tình giẫm đạp lên. Lý Tại Quân vẫn luôn chờ tin nhắn của anh, cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều dài như cả2 năm trời. Cuối cùng, Ôn Huyền tới tìm cô, bất đắc dĩ kéo cô ra khỏi toilet. “Con bé ngốc, chị dẫn em đi ra ngoài là để tìm kiếm niềm vui chứ khôn0g phải là để em khóc sướt mướt ở đây. Cho dù hai người tan vỡ thì cũng đã sao? Hiểu biết thêm về đàn ông cũng không có hại gì với em ca!”
Ôn Huyền nghiêm túc khuyên nhủ. Lý Tại Quận nhức đầu.
Thẩm Mộc gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là đã nhìn thấy ảnh trên khoảnh khắc WeChat rồi. Ôn Huyền nghẹn lời trước câu nói ấy, cô chưa thấy ai cố chấp như thế.
Trông thì cũng khôn ngoan lanh lợi đấy, sao trong chuyện tình cảm lại bướng bỉnh vậy! Nghe anh hỏi vậy, Lý Tại Quận giật mình. Nói thật, cô không muốn để anh họ biết chuyện của mình, mất công anh ấy lo nghĩ vớ vẩn.
“Hả? Không, không có gì, bọn em vẫn ổn...” Cô túm tóc, cười ha ha nói. Nhưng cô chưa muốn nghe ngay, định chọc anh tức điên lên, vấn đề là anh họ cô lại đang ở đây.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Lý Tại Quân phải điều chỉnh lại cảm xúc, ho nhẹ một tiếng, quay người đi bắt máy. Cô ấy ngơ ngác: “Anh, sao, sao anh về đột ngột vậy?”
Lục Kiêu khẽ hừ một tiếng, đi tới trước mặt cô ấy: “Em chăm sóc chị dâu em như thế đấy hả?”