Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 811: Có con với anh? (1)



Bóng người cao lớn đang đứng trước mặt, Lý Tại Quân cố gắng kìm nén nỗi xót xa trong lòng, hít sâu một hơi rồi nói vào điện tho1ại: “Được.”

Coi như nể mặt anh họ cô vậy. Muốn làm anh tức chết đây mà!

Không cho anh cơ hội giải thích, trốn mất tăm đã đành, lại còn chơi trò này với anh. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi có đúng không?!
Một chiếc xe lao vút trên đường, liên tục vượt qua những xe khác, kh2iến khói nhả ra phía sau không ngừng. Người đàn ông lái xe giữ vô lăng bằng một tay, tay còn lại cầm điện thoại. Màn hình vẫn 7còn sáng, trên đó có một bức ảnh.

Người đàn ông trong ảnh quay lưng lại, cô ôm hắn ta, dựa vào vai hắn ta, tư thế thân7 thiết. Rốt cuộc tên đó là ai?
Cửa sổ sát đất rất lớn, ngồi ở đây có thể nhìn thấy xe cộ nườm nượp và những ngọn đèn sáng trưng bên dưới. Bắc Kinh là một nơi phồn hoa, ngập tràn khói lửa thế gian. Lý Tại Quân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ. Trong lúc chờ đợi, nỗi lòng cô vô cùng phức tạp, nóng ruột nóng gan, bức bối khó chịu. Thật ra, trốn tránh là bởi vì cô không có dũng khí đối diện với sự thật. Cô lo lắng thấp thỏm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để... rút ra khỏi mối tình này.
Thấy anh đi lên, Lý Tại Quân suýt thì chạy trốn.

Nhưng cô vẫn kìm nén, bày ra vẻ mặt vô cảm, như thể bản thân mình rất bình tĩnh.
Mới mấy ngày mà cô đã tìm được người khác rồi? Thẩm Mộc không tin, cũng không dám tin, 2những bức ảnh trong điện thoại lại đập thẳng vào mắt anh.

Chiếc xe dừng đèn đỏ. Thẩm Mộc nhìn những bức ảnh ấy, lồng n0gực phập phồng, cuối cùng khẽ chửi thề một tiếng, đấm một phát vào vô lăng. “Chết tiệt!”
Dù sao chuyện tình cảm cũng là vấn đề của hai người, can dự vào quá nhiều cũng không ổn.

Trên tầng hai của một quán cà phê ở giữa trung tâm thành phố.
Sau khi đỗ xe xong, anh nhanh chóng đi ra ngoài.

Thẩm Mộc mặc quần u, áo sơ mi đen, bóng dáng cao lớn. Chẳng qua, trước kia anh luôn nhã nhặn lười biếng, lúc nào cũng cười vu vơ, nhưng hiện giờ, khuôn mặt ấy chẳng khác nào bầu trời đầy mây đen. Môi anh mím nhẹ, ánh mắt như băng sương, ai nhìn vào thì như muốn đóng băng.
Rốt cuộc bóng anh cũng xuất hiện. Giây phút ấy, cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, trong mắt cô vẫn hiện lên nét bối rối.