Thân hình cao một mét tám mấy của anh ngồi đối diện với bóng dáng một mét sau của c1ô. Khi thể của anh vốn đã hơn hẳn người bình thường rồi, huống chi là cô nhóc nhỏ con như cô. Lúc này, chỉ đơn giản là im lặng ngồ2i ở đó, anh cũng đã thắng rồi.
Nhưng anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thẩm Mộc bực mình đứng bật dậy. Trước nay mọi chuyện to tát đều chẳng là gì đối với anh, nhưng lại bị một cô nhóc chọc tức đến mức này, kể ra cô cũng giỏi lắm!
Nhưng điều khiến anh phẫn nộ nhất là cô không tin tưởng anh.
“Em qua đây với anh.” Biến mất vài ngày, khuôn mặt gầy hắn7 đi rồi. Lý Tại Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng của hai người họ in lên cửa sổ sát đất. Cô chỉ ngước mắt lên là nhìn thấy cái bóng7 của anh, và cũng thấy anh đang nhìn mình,
Cô ngừng thở, cụp mắt xuống, thản nhiên nói khẽ: “Nói đi, anh muốn nói gì với e2m?”
Thẩm Mộc nhìn cô, không trả lời vấn đề ấy, mà là hỏi ngược lại: “Người đàn ông trong ảnh là ai?” Lông mi của L0ý Tại Quận rung rung: “Không đến lượt anh xen vào.”
“Ha!”
Không đến lượt anh xen vào? Xung quanh có người nhìn sang, Thẩm Mộc kiềm chế tâm trạng, đi tới kéo cổ tay cô, định đưa cô rời khỏi đây.
“Đừng đụng vào em!” Lý Tại Quân tránh anh, trong mắt mang theo sự kháng cự.
“Lý Tại Quân!” Lý Tại Quân cúi đầu không nhìn anh nữa. Cô nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn trào, tim như đao cắt.
Hơi thở của cô trở nên khó khăn, vẻ mặt như không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.