Nhìn1 dáng vẻ ấy của cô, Thẩm Mộc cũng thấy quặn lòng. Anh tưởng là cô sai, nhưng trên thực tế, người sai là anh. Thì ra cô biế2t nhiều hơn anh nghĩ, nhưng lại không biết hết toàn bộ, vậy nên mới làm ra những chuyện đó.
Nhìn vóc dáng mảnh khảnh của c7ô, anh không nhịn được bước lên trước: “Tiểu Quân, em nghe anh nói, chuyện không phải như em nghĩ. Đúng là cô ta mang thai, nhưng.7..” Lý Tại Quân càng giấy thì Thẩm Mộc càng giữ chặt hơn, kiểu gì cũng không chịu buông ra, cho cho dù cố đấm đá anh liên tục.
Anh không thể buông cô ra được, bởi vì anh cảm thấy nếu cô mà đi thì rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng được nữa. “Những gì mà nhưng, em không muốn nghe, cũng không cần nghe!” Lý Tại Quận xoay người đi, nghẹn ngào nói. Cô cầm cốc nư2ớc chanh trên bàn tạt vào mặt anh, vừa khóc vừa nói: “Khốn kiếp! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Sau đó, cô xông thẳng ra ngoài0.
Thẩm Mộc bị tạt ướt sũng mặt. Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người đều sững người, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, nhưng anh chẳng để ý được điều gì khác, hít sâu một hơi rồi đuổi theo cô. Lý Tại Quân đi thẳng tới cầu thang, nhưng mới đi được mấy bước trong lối thoát hiểm thì cánh cửa đằng sau đã mở ra. “Lý Tại Quận! Lý Tại Quân! Em đứng lại đó cho anh!” Tóc mai trên trán và cả khuôn mặt anh đều ướt sũng. Hơi thở của anh hơi rối loạn, hổn hển nói: “Em nghe anh nói đã, chuyện ấy không như em nghĩ đâu. Đúng là cô ta mang thai, nhưng không phải con của
anh.”