Ai hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Bao giờ thì cái cuộc sống chỉ được nhìn1 chứ không được ăn này mới kết thúc đây?! “Nghe lời, đừng làm bậy.”
Làm sao anh không biết cô đang có mưu ma chước quỷ gì 7cho được? Nhưng giữa hai người họ, kiểu gì cũng có lúc cô mất lý trí, anh phải giữ đầu óc tỉnh táo, biết chuyện gì nên làm,2 chuyện gì không nên làm. Thấy anh dứt khoát từ chối, vẻ mặt nghiêm chỉnh, Ôn Huyền hơi đau lòng.
Cô chu miệng lên,0 nhìn anh bằng ánh mắt lên án: “Có phải trong lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh gặp cô em xinh đẹp nào rồi không? Có người thỏa mãn anh rồi hả?” Cô đợi mòn cả mắt rồi.
“Nóng lắm đúng không? Ướt hết áo rồi, để e2m cởi ra cho anh nhé!” Ôn Huyền ra vẻ săn sóc chu đáo, vừa nói vừa định thò tay lên ngực anh.
Lục Kiêu giữ tay cô l7ại, cho vào trong bồn tắm. “Anh không cứu người đó. Nhưng mà vợ, em có biết là những người phụ nữ khác đều không lọt vào mắt anh được không?” Anh nói.
Đôi mắt sáng ngời của Ôn Huyền nhìn anh: “Vậy bên em lâu rồi, liệu anh có thấy chán, hoặc là thấy không còn cảm giác mới mẻ nữa không?”
Một tay Lục Kiêu nâng đầu cô lên, một tay bóp dầu gội xoa lên đầu cô, sức lực vừa đủ, không quá nhẹ cũng không quá mạnh, Đôi mắt của anh nhìn chăm chú vào tóc cô, vừa nghiêm túc gội đầu cho cô, vừa từ tốn nói: “Cảm giác mới mẻ là cái gì? Chẳng lẽ không phải là cùng em trải nghiệm những điều chưa làm sao?” Trong cái nhìn của anh, định nghĩa đó mới là chính xác,
Nếu không, chẳng lẽ lại đi thay một người khác, chỉ vì cảm giác mới mẻ nhất thời? “Anh nghĩ thế à?” Lục Kiêu “xì” một tiếng: “Không thì còn sao nữa? Bên nhau bao lâu đến cuối cùng lại thay người khác, mục đích là gì hả? Là để mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn vô tận sao?”
Anh là một người thích sự ổn định, lớn là đất nước, nhỏ là gia đình, hậu phương yên ổn thì anh mới an tâm làm chuyện của mình.
Huống chi, trái tim của anh đã bị cô chiếm đóng rồi, trong đầu anh chỉ nghĩ tới cô và con.