Cả tên trà xanh đó nữa, anh sẽ dập tắt ý đồ của anh ta từ trong trứng nước! Thấy vậy, nỗi bực bội và ấm ức trong lòng cô lúc trước dần dần biến mất, thay vào đó là sự đau lòng.
Nghĩ kỹ lại thì cô cũng có chỗ không đúng. Nhìn thấy cảnh ấy, Lý Tại Quận ngừng thở.
Anh đang làm gì vậy? May mà Thẩm Mộc không tới phòng ngủ, không biết anh làm gì ở bên ngoài nữa. Lý Tại Quân tra2nh thủ đi tắm. Cô có việc chưa làm xong, đúng như Trần Hướng Nam nói, ngày mai có một khách VIP tới, vừa rồi quản lý dự án đã gửi những công 0việc cần hoàn thành tới cho bọn họ, cô phải chuẩn bị trước.
Tắm xong, Lý Tại Quân đi ra ngoài. Cô mặc áo choàng tắm, vuốt mái tóc vừa sấy xong, sau đó cầm chiếc laptop trên đầu giường lên hướng ra ngoài. Kiểu gì Thẩm Mộc cũng phải về phòng ngủ, cô làm việc cũng không thể ảnh hưởng tới anh được.
Nhưng lúc này anh đang làm gì bên ngoài vậy nhỉ? Lý Tại Quân tò mò, bởi vì bên ngoài quá yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động gì cả.
Cô lặng lẽ mở cửa ra, hơi lạnh ập tới, khiến cả người cô rùng mình. Trong đầu cô lập tức hiện lên bốn chữ. Mượn rượu giải sầu.
Gió cuốn mùi rượu bay tới, quanh quẩn khắp người cô. Cô nhìn thấy dụng cụ mở nắp chai trên giá để rượu. Đó là một chai rượu mới mở nắp, nhưng anh đã uống gần một nửa rồi. Là gió.
Cô nhìn ra ngoài phòng khách, bóng lưng của một người khiến cô sững sờ. Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng anh thấy khó chịu, cô cũng nên giải thích rõ với anh. Nghĩ tới đây, cô mím môi, bước tới chỗ anh.
Trên cửa sổ sát đất phản chiếu bóng của hai người.