Thấy anh lại giơ chai rượu lên, cô dứt khoát cướp đi.
<1br>“Uống gì mà uống, đã nói là anh không được uống quá nhiều rượu rồi mà! Còn nữa, anh nói hai năm rõ mười ra, bên cạnh em có người đàn ông 2nào mà anh không biết sao? Từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh thôi đó!”
Lý Tại Quận sắp tức chết với anh luôn rồi, bịa đặt lung tun7g. Nghe những lời bày tỏ ấy, trái tim Thẩm Mộc run lên.
Từ lòng bàn tay, anh cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, truyền tới tận các dây thần kinh của anh.
Mặc dù anh biết cô nhóc này yêu mình, nhưng khi chính miệng cô nói ra, anh vẫn vô cùng rung động. Lý Tại Quân: “???”
Choang một tiếng, cô đặt chai rượu lên bàn, nhìn an0h rồi hỏi thắng: “Vậy anh nói đi, em phải thế nào thì anh mới tin?”
Cô không thích cảm giác bị người ta không tin tưởng như thế. Cô ôm chặt chai rượu, anh không dám dùng sức thật, chỉ đành để mặc cho cô cướp mất rượu.
Thẩm Mộc nhìn cô, chắc là hứng g7ió quá lâu, quần áo của anh hơi xốc xếch, đôi mắt vừa khô vừa đó.
Bờ môi anh mấp máy: “Nhưng em hung dữ với anh như thế, em thích an2h thật sao? Em còn dịu dàng với tên kia hơn anh nữa.” Lại có một cơn gió thổi tới, Lý Tại Quân đi đóng cửa sổ. Tên ngốc này, đứng đây hứng gió lâu như thế, kiểu gì cũng bị cảm cho mà xem.
Quả nhiên, cô vừa nghĩ vậy thì anh hắt xì một cái.
Lý Tại Quân nhức đầu, anh lớn đến thế rồi, sao còn làm được cải chuyện ấu trĩ như vậy cơ chứ! “Đi tắm nước nóng mau lên, đừng để bị cảm.”
Người anh rất lạnh, cố định kéo anh vào phòng ngủ. Có thể là uống quá nhiều, anh hơi loạng choạng, đứng còn không vững.
Cô vội vàng đỡ lấy anh, anh nương đó kéo cô lại.
Lưng cô áp sát vào ngực anh, đầu anh vùi vào cổ cô.
Mùi rượu nồng nặc và hơi thở nặng nề của anh bao quanh cô. Giây tiếp theo, giọng nói vừa trầm vừa khàn của anh vang lên: “Vậy em có chịu vì anh mà không tới công ty kia nữa không? Anh không muốn tên đó gặp lại em.”