Hơn nữa nhìn a1nh đứng đây hứng gió uống rượu, trong lòng cô còn khó chịu hơn anh, lập tức mềm lòng, cảm thấy mình đã làm sai.
Thẩm Mộc đang rúc đầu và2o cổ cô. Nghe cô nói vậy, người anh hơi khựng lại. Ở góc độ mà cô không nhìn thấy, anh khẽ nhếch môi lên. Chỉ có điều nụ hôn ấy không mấy dịu dàng, ngược lại còn ngày một kịch liệt, hơi thở cũng hỗn loạn gấp gáp, nhất là Thẩm Mộc.
Anh đã uống non nửa chai rượu, trong khoang miệng toàn mùi rượu nức mũi, cồn cũng phát huy tác dụng, khiến anh trở nên vội vã. Hơi nóng xộc lên, anh bế cô, hai tay đỡ lấy mông cổ.
Đôi chân vừa thon vừa trắng của cô quập trên eo anh, một chiếc dép hình con thỏ màu hồng lơ lửng trên mũi chân, sắp rơi đến nơi rồi. Vừa rồi còn giống hệt một con 7chó săn bị thương, bây giờ thì lại giống một con hồ ly vừa đạt được mục đích, gian trá xảo quyệt. Lúc này, cô đặt bàn tay lên vai anh, nhẹ nhàng7 vuốt ve: “Đừng giận nữa được không? Em đã đồng ý rồi, anh đừng buồn nữa.”
Cô nói xong, bọn họ buông nhau ra. Cô nhìn anh bằng ánh mắt á2y náy và đau lòng.
Thẩm Mộc đã quay về với dáng vẻ bị tổn thương ban nãy rồi. Anh mím môi gật đầu, đỏ mắt khàn giọng nói: “Em đừng trách0 anh giận em, cũng bởi vì anh quá để tâm đến em thôi. Anh không thể thiếu em được...” Quả nhiên, câu nói ấy thật là tinh túy: Đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa. “Ừm... Đợi, đợi đã, về phòng...” Cô mặc chiếc áo choàng tắm, lỏng lẻo tuột xuống vai.
Thẩm Mộc cắn vào cổ cô, giọng nói khàn đặc: “Không đợi được nữa.”
Đồng chí đã qua rồi, nhiệt độ ban đêm ở Bắc Kinh xuống đến dưới 0 độ. Gió lạnh thổi qua sông Hộ Thành, chớp mắt đông lại thành một lớp băng cực kỳ mỏng, như được chạm khắc những bông hoa.
Ống kính tới gần một tòa chung cư cao vút, nhiệt độ trong phòng nóng bỏng.