Warhammer 40k: Sứ Giả Của Những Vì Sao

Chương 11: Hỗn chiến



Chương 11: Hỗn chiến

Với sự cẩn thận tỉ mỉ, tôi lên đồ, kiểm tra thiết bị xem có hỏng hóc ở đâu không. Bằng vài cú nhảy đã đưa tôi ra khỏi căng tin để tới chỗ máy phát gần nhất. Dù chỉ cách có 500m nhưng đi bằng tuyến đường vòng lẫn ở trạng thái không trọng lực khiến chuyến đi thành hai giờ di chuyển đầy thử thách

Trạm trở nên tồi tàn hơn khi tôi tiến gần. Các dây cáp điện đã bị kéo ra khỏi các bảng điều khiển và hàn với các thiết bị rối dây, bện thành một mớ hỗn độn như spaghetti. Tia lửa phóng ra nổ tanh tách, trong khi các thiết bị rung và kêu vo vo ở tần số rung động đến tận xương.

Tôi bước vào bên trong buồng máy khổng lồ, chứa đầy những cỗ máy cao v·út, nhiều trong số đó nằm rải rác, bị đập vỡ hoặc nhai nát. Một khối máy hình chữ nhật sáng bóng đã bị nứt ra, những quả bóng gốm bên trong chất thành hình cầu bị cắt lát với những thanh kim loại cong vẹo chĩa ra ngoài.

Một đàn gồm gretchin và snotlings nhảy ra nhảy vào cái hố, cào cấu cắn xé lẫn nhau trong khi đám Ork Boyz hò hét cổ vũ. Một con Boyz đưa túi răng cho một con khác, nhưng lại ko chịu buông tay ra. Con Ork kia tức quá liền đấm cho con không chịu trả tiền tới ngất xỉu.

Con Ork chiến thắng nhặt lấy những cái răng bị rụng ra trong lúc đấm nhau, nhét vào trong chiếc túi, rồi đá kẻ thua cuộc ra ngoài. Bởi trọng lực yếu, tên Ork b·ất t·ỉnh bị bay đi một cách ngoạn mục. Cười thích thú, con Ork kia quay trở lại xem trận chiến lố bịch đang diễn ra trong hố.

Một loạt các máy nhỏ hơn xếp dọc theo phòng gắn với các ống rộng, gọn gàng, mặc dù vì lý do nào đó, một cái phễu lớn đã được gắn vào một số trong chúng. Trên phễu, bốn gretchin đặt một con squig vào một cái kẹp và ép nó. Nó vùng vẫy và cố gắng phồng lên. Squig giữ hình dạng của mình trong giây lát, rồi xẹp xuống khi một chất lỏng đen, nhớt chảy vào phễu từ miệng của squig.

Lũ gretchin không đủ nhanh để xoay cái kẹp và con squig trượt ra và thoát. Nó nhanh chóng quay lại t·ấn c·ông những kẻ h·ành h·ạ mình và nuốt chửng hai tên trước khi chúng kịp chạy tán loạn, sau đó bật vào góc và giấu đôi chân ngắn ngủn dưới thân hình tròn trịa của mình và nhìn chằm chằm vào mọi thứ, kể cả tôi

Nó gầm gừ, nghiến răng. Đáng ngạc nhiên, quả bóng thịt đầy răng khát máu này không tiến lại gần tôi. Những gretchin đang chạy trốn liếc nhìn qua, rồi tiến về phía tôi. Một chiếc mũi nhọn hoắt quen thuộc, trên đầu đội lệch chiếc mũ bẩn thỉu, làm mờ tầm nhìn của tôi.

Bola chỉnh lại chiếc áo khoác sang trọng mà tôi đã làm cho hắn, “Chào Rusty. Mày đến xem các thợ máy đích thực làm việc?" Nó đầy vết bầm tím lẫn vết xước, hai con đi cùng cũng vậy. Thế mà quần áo nó lại sạch sẽ đến đáng ngạc nhiên.

“Chào Bola.”

Hai gretchin khác cười khúc khích. Bola tát vào sau đầu chúng.

" Là đội trưởng Bola, umie." Bola vuốt ve khẩu shotgun nhỏ đeo trên ngực.

" Đội trưởng của 2 thằng oắt ở sau mày,". Tôi chỉ tay về phía hố, "It nhất thì tao cũng biết tại sao nguồn năng lượng bị cắt. Vĩnh viễn."

"Không đúng," Bola nói. "Bọn tao chỉ vừa nạp nhiên liệu vào. Mọi thứ sẽ hoạt động trở lại trong phút chốc."

Tôi kiểm tra các thiết bị cấy ghép của mình. "Mày vừa đổ promethium, nôn ra từ một con squig, vào ống nạp của pin nhiên liệu hydro. Thứ được cho là sẽ khởi động cái này," Tôi ra hiệu về phía cỗ máy hỏng đang phun vật chất ra ngoài. "Một lò phản ứng phân hạch nhiệt độ cực cao," tôi chỉ về phía hố, "có thể khởi động cái này, lò phản ứng nhiệt hạch tiên tiến đến mức có thể tổng hợp từ hydro lên đến carbon và oxy."

Bola nhún vai, “Promethium là một hydrocarbon, tất nhiên nó hoạt động trong pin nhiên liệu rồi, đồ nhà quê. Chúng tao làm suốt."

Tôi nheo mắt nhìn Bola, “Còn carbon thì sao?”

“Ai quan tâm?" Pin nhiên liệu ù nhẹ và trọng lực quay trở lại. "Mày thấy chưa? Mọi thứ lại trở lại bình thường."

Vụ cháy nhựa đang cháy dạt về phía chúng tôi, pin nhiên liệu bắt đầu b·ốc k·hói rồi bùng cháy.

Bola gỡ chiếc mũ ra, siết chặt nó trong tay. Hắn gật đầu như một nhà thông thái, người hơi run rẩy, "C·hết mịa, cái này sẽ để lại dấu vết đây."

Tôi kiểm tra các pin nhiên liệu khác trong phòng, và nhận thấy khá nhiều muội than xung quanh chúng, "Đó là máy phát cuối cùng còn hoạt động, đúng chứ?"

"Đúng rồi," tên Grot bên trái nói khi trọng lực lại biến mất và tiếng cảnh báo inh ỏi vang lên khắp trạm.

"Giờ thì té thôi," tên còn lại nói.

Bọn Ork bắt đầu la hét, chỉ tay loạn xạ khi k·hói m·ù m·ịt khắp phòng và máy quét của tôi phát hiện những sinh vật dạng người đang đến gần từ phía sau tôi, tất cả đều rỉ ra năng lượng warp



"Muộn rồi," tôi nói. "Lũ dị giáo đang đến, khoảng 20 tên. Một trong số chúng rất to lớn."

“Zog nó!” Bola nói. “Tao ghét lũ spiky git.”

" Tất cả đều ghét lũ dị giáo, ngay cả chính chúng nó."

"Không có thời gian để đùa, Rusty Mày có thể lén lút với cái thứ này không?" Bola gõ nhẹ vào bộ giáp của tôi.

Tôi nhảy lên rồi rơi xuống từ từ, “Tao có thể lơ lửng.”

"May quá tụi mình đã vá tạm phòng năng lượng," tên Gretchin bên trái nói.

Bola táng thêm hắn một cái rồi liên tục ra hiệu sang trái. Chúng tôi di chuyển theo chiều kim đồng hồ quanh căn phòng. Bọn Ork cuối cùng cũng chú ý đến tôi và lộn xộn lao về phía chúng tôi.

Tôi quay lại nhìn.

Tiếng la cùng tiếng hò hét vang vọng từ lối vào khi đám dị giáo ùa vào phòng. Theo sau đó là tiếng leng keng nhanh chóng và tiếng gầm rú của một động cơ mạnh mẽ.

1 tên Chaos marine bước vào, mắt liếc ngang dọc, nửa người quay sang một bên, đầu cũng ngoái theo. Hắn cao 2m3 và sở hữu bộ vai rộng đến mức phi lý, 1m75. Giáp của hắn đen tuyền viền vàng, được trang trí bằng những biểu tượng đỏ, đinh gỉ sét cùng đầu lâu vắt chéo. Một khẩu súng lục gắn bên đùi, trên tay cầm rìu cán dài, khổng lồ đang rung lên khi những chiếc răng hung tợn quay vù vù kêu rít dọc theo lưỡi rìu.

Một giọng nói trầm khàn, méo mó phát ra từ mũ giáp của hắn, "Ta nhìn thấy ngươi rồi, thằng đông lạnh."

Giáp chân của hắn được tạo thành từ nhiều tấm kim loại nhỏ hơn xếp chồng lên nhau, thay vì những tấm liền mảnh lớn như tôi mong đợi, và một tấm che mặt dạng lưới kéo dài che cả cằm lên đến tận mắt hắn.

Tôi chạy hết sức mình và nghĩ, "E-SIM, có thể giúp gì không?"

"Kích hoạt bám dính từ tính?" E-SIM hỏi.

"Được!"

Tôi thực sự nên dành nhiều thời gian hơn để đọc hướng dẫn sử dụng cho bộ phận cấy ghép. Nhồi nhét kiến thức vào đầu và thực hành thì hoàn toàn khác biệt.

Tư thế chạy của tôi thay đổi khi bàn chân bắt đầu dính vào sàn nhà, ngay cả khi tôi phóng mình xa hơn, nhanh hơn, bàn chân vẫn bị kéo xuống, bất chấp cảm giác nhẹ bẫng. Thật kỳ lạ.

Lũ Ork Boyz, Snotling, Gretchin khác hộc tốc bỏ hố chiến đấu và nhảy nhót xông về phía đám cuồng tín. Chúng phải chịu ngay nhiều phát đạn từ súng ngắn thô sơ của bọn cuồng tín và vài mũi tên từ nỏ. Bảy Gretchin b·ị t·hương ngã xuống kêu ré lên. Một tên Ork trúng một mũi tên xuyên qua mắt. Nó ôm đầu rồi giật phăng mũi tên ra khỏi mặt. Cơn giận dữ khiến nó hồi phục đủ nhanh để đuổi kịp cuộc xung phong đang diễn ra.

Hai bên lao vào nhau hò hét, tàn sát nhau bằng những những v·ũ k·hí thô sơ của chúng. Lũ Ork Boyz xé toạc cả đám tà giáo chỉ trong vài giây đổi lại mất ba tên Ork, tất cả đều c·hết vì những phát súng cận chiến vào đầu. Bốn tên khác b·ị t·hương, những vết rạch lớn trên thân hoặc chi, nhưng điều đó không làm chúng chậm lại.

Tuy nhiên, tên Chaos Marine hoàn toàn khác biệt. Khi lũ Ork định nhảy xô lên hắn, hắn di chuyển linh hoạt giữa chúng, hất văng những chiếc choppa của chúng nhờ lớp giáp dày, hoặc hất văng tay chúng sang một bên bằng cán rìu, đồng thời luôn giữ những tên to hơn giữa hắn và đám Gretchin đang tranh giành súng của bọn cuồng tín. Cây rìu xích của hắn gầm thét khi hắn có phương pháp tước v·ũ k·hí của lũ Ork, không bao giờ nhắm đến những đòn chí mạng mà làm cho lũ Ork b·ị t·hương tới mức không thể đánh trả.

14 Gretchin nổ súng, đạn găm vào lớp giáp của hắn. Hắn ta lao vào chúng khi chúng tôi đến đầu bên kia căn phòng trong lúc bọn Snotling bỏ chạy, ré lên.

Chúng tôi đi ngang qua một chuồng nhốt đầy Squig, tiếng ồn đã khiến chúng hoảng loạn, chúng đâm sầm vào những thanh chắn kim loại. Mắt tôi mở to và tôi nhảy về phía chuồng nhốt.

"Mày đang làm cái quái gì thế, umie?" Bola hét lên, "Chúng ta không có thời gian để chơi với bọn Squig đâu."



Tôi không nói gì, không muốn hét lên kế hoạch của mình khi có một tên siêu nhân đang c·hặt đ·ầu bọn Ork cách chúng tôi 80m. Đến gần chuồng nhốt, tôi chộp lấy cái gậy điện treo bên cạnh lồng và liếc nhìn lại. Bola đã bỏ đi cùng đàn em của nó.

Nhảy lên trên chuồng nhốt, tôi chặt đứt bu-lông với bản lề bằng ống thép dẫn trường lực, sau đó chọc lũ Squig bằng gậy điện. Chúng ào ra khỏi chuồng, sùi bọt mép và hoảng loạn. Khi chúng chạy ra ngoài, tôi xịt nanite vào chúng.

Những con Squig bị nhiễm điện nảy khắp phòng, đôi chân nhỏ xíu giống chân gà giúp chúng bật cao lên không trung, rồi từ từ rơi xuống đất với chiếc lưỡi hồng to thè loe ra khỏi miệng há hốc.

Tôi nhảy khỏi chuồng rồi lao về phía lối ra trong lúc nanite ăn mòn lũ Squig, làm chúng nổ tung để bắn promethium khắp nơi.

" Đây là kế hoạch của ngươi, phàm nhân?" nói bởi chaos marine, giọng nghe gần đến đáng sợ.

Chạy đến hành lang, tôi quay người và nhảy ngược lại, phun nanite khắp phòng, ra lệnh cho chúng đốt cháy nhiên liệu.

Vụ nổ kinh hoàng, hất văng tôi bay xuống dọc hành lang. Bộ giáp thô sơ cùng bộ đồ lót công nghệ cao bảo vệ tôi ngọn lửa và v·a c·hạm dữ dội, nhưng sóng xung kích xé nát nội tạng đã được gia cố của tôi.

E-SIM liệt kê nhiều thương tổn rồi bơm đầy thuốc vào người. Cơn đau tan biến và đầu óc tôi tỉnh táo trở lại, khiến tôi cảm thấy như đang say sẩm sau khi uống quá nhiều cà phê. Tôi chớp mắt liên hồi; nếu tôi có thể sống sót sau một v·ụ n·ổ nhiên liệu thì tên chaos marine với bộ giáp của hắn lại còn được Chaos ban phước, chắc chắn chưa c·hết được.

Tôi thật sự không nghĩ ngợi gì xa hơn "đốt nó thành tro".

Một chiếc ủng bọc thép đá tôi lăn xuống dọc hành lang, làm lõm phần ngực của bộ giáp.

Trước khi tôi kịp hồi phục, tên Marine đuổi kịp rồi túm lấy tôi nhấc bổng lên, khiến tôi lủng lẳng trong tay hắn. Hắn xé toạc máy phun nanite khỏi người tôi, ném nó bằng lực mạnh tới nỗi nó vỡ tan thành từng mảnh. Súng ngắn của tôi cũng bay theo bình xịt vào đống phế liệu.

"Một nỗ lực vô ích," Giáp của hắn đang lét lửa và cử động của hắn cứng nhắc. Hắn nhìn chằm chằm vào ống thép trong tay tôi và cười lớn.

Tôi đâm nó xuyên qua cổ họng hắn.

Tên Marine sặc lên xong hất mạnh tôi về phía sau, làm vỡ tan kính bảo hộ khiến mảnh vỡ găm đầy vào mặt tôi.

Nắm chặt tay hắn bằng cả hai tay, tôi kéo ngón tay dọc theo cánh tay hắn, xé nát nó. Tôi khụy xuống sàn, sau đó vật lộn với tên Marine, hy vọng hất hắn ngã trong môi trường trọng lực thấp.

Hắn hầu như không nhúc nhích, đôi ủng từ tính giữ hắn dính chặt xuống sàn. Tên Marine ho khan rồi giáng cú đấm xuống lưng tôi, hất tôi ngã xuống đất.

Tôi chặt lòng bàn tay của mình để chém đứt gần hết đầu gối trái của hắn, sau đó tóm lấy chân còn lại và giật mạnh, xé toạc nó bằng tay không.

Cuối cùng, tên Marine cũng gục ngã.

Tôi dẫm lên cánh tay còn lại của hắn, ghim chặt nó xuống, rồi tóm cái ống nhô ra từ cổ hắn, sau đó vặn nó qua lại, mở rộng lỗ thủng. Trường năng lượng của tôi làm bốc hơi da thịt cùng giáp của hắn, c·hặt đ·ầu hắn.

Hộp sọ vàng trong tầm mắt của tôi tăng thêm một điểm và tôi hấp thụ được 1% EP từ xác c·hết rỉ sét nhanh chóng của hắn trong làn khói cầu vồng.

Chóng mặt và sung sướng, tôi tận hưởng cảm giác phấn khích khi sống sót.

++ Được rồi, Aldrich, phải di chuyển thôi. ++

Lời nhắc nhở của E-SIM buộc tôi phải đi tiếp. Tôi nhặt lại bình xịt vỡ với ống thép bị bóp méo, xong lê bước dọc hành lang đầy khói, vật lộn để thở.

Một khuôn mặt xanh cùng chiếc mũ đầy muội than thò ra từ sau khung cửa, "Nhờ Gork và Mork! Mày còn sống, ‘umie."

"Không nhờ tới mày, Gretchin." Tôi tiếp tục đi về phía trước. Bola và 2 tên đàn em đi theo. Một tên đã kiếm được chiếc đồng hồ bỏ túi trong năm phút qua, nó được treo lủng lẳng trên một sợi dây xích vàng đeo ở khố. Tên còn lại mặc chiếc áo khoác phòng thí nghiệm kéo dài sau lưng hắn như váy cưới.



"Đó là một lời nói dối trắng trợn. Tao đã chỉ cho mày lối ra."

Tôi khịt mũi, "Nổ lực nhóm?"

"Đương nhiên rồi. Không thể để thằng bán súng cho tao bị g·iết được. Sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tao mất."

" Mày thật ngớ ngẩn."

"Gã nhọn đâu?" tên Gretchin mặc áo khoác thí nghiệm hỏi.

"Ai nhọn cơ?"

"Gã khốn gai góc trong bộ giáp nặng đó, đồ ngu " Bola đáp.

"C·hết rồi."

"Thật hả?" tên Gretchin có đồng hồ bỏ túi kêu lên.

"Chuẩn. Tao c·hặt đ·ầu hắn bằng ống thép."

"Đó là phong cách Ork đích thực. Làm tốt lắm, tay sai."

Tôi vả Bola vào sau gáy, hắn ta lộn nhào mấy vòng ấn tượng trong môi trường trọng lực thấp trong khi vẫn nắm chặt lấy chiếc mũ.

Hai tên Gretchin còn lại bật cười.

"Đó không phải cách để đối xử với kẻ tặng đồ cho mày, ‘umie’."

"Mày tặng cái cứt đái gì, Bola."

Bola nhăn răng, "Mày muốn gì cho lần tới?"

"Có thứ gì cắt được cả thân tàu không?"

"Máy cắt plasma kèm nhiên liệu? Có thể là một cái kìm năng lượng. Dù sao thì cũng tốt hơn cái ống. đưa tao cái bình xịt bạc thì nó sẽ là của mày."

Khám xét bình xịt bị hỏng, tôi nói: "Tao cần sửa nó trước đã, với lại bình xịt bạc sẽ không có tác dụng với mày đâu, nó là công nghệ phức tạp. Tao có thể chế nó thành súng phun lửa nếu mày kiếm được nhiên liệu."

"Được, kèm thêm hai khẩu súng lục cho đàn em của tao cùng 300 viên đạn."

"Tao sẽ chế tạo súng lục và cung cấp cho mày dụng cụ cùng vật liệu để làm 300 viên đạn. Tao còn lâu mới làm sẵn cho mày."

"Được. Vậy thì hai cái choppa. Ba ngày, địa điểm cũ?"

"Năm ngày. Súng phun lửa cho kìm, súng lục cho máy cắt. Ba thùng nhiên liệu để lấy dụng cụ, vật liệu và hai cái choppa."

"Thỏa thuận, Rusty. Bây giờ kể cho bọn tao nghe về trận chiến của mày đi."

Với một nụ cười mỉm trên môi, tôi bắt đầu kể.