Khám xét phủ đệ của đại thần, trừ phi là có ý chỉ của hoàng đế.
Cho dù là hoàng đế, cũng không thể tùy tiện điều tra phủ đệ của một quan đại thần nhị phẩm.
Dù sao cũng phải có một cái cớ.
Nam Chi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Buổi tối, Nam Chi lại tới thăm dò phủ thượng thư một phen, càng không có động tĩnh gì, trừ mấy đội sai vặt đi tuần tra, còn có người ở trong bóng tối.
Bọn họ ẩn mình không thấy người, nhưng có người vẫn sẽ có hơi thở.
Từ trong hơi thở Nam Chi có thể cảm nhận được, trong phủ thượng thư có rất nhiều người.
Có người có hơi thở nặng nề, có người có hơi thở nhẹ nhàng.
Nam Chi dính sát vào tường chạy về nhà, cô phải nghĩ ra cách cứu mẹ ra khỏi đó.
Nhưng mà thượng thư là quan lớn, trong nhà còn có nhiều người như vậy, cô sẽ bị bắt lại, người ta là quan lớn, cô đấu không lại.
Nam Chi mở to mắt trong bóng tối, suy nghĩ một chút rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau lại dậy sớm.
Sau một khoảng thời gian, dịch bệnh ở kinh thành cuối cùng cũng có thể khống chế được một chút, đại khái là tai họa dưới mí mắt của hoàng đế, hành động cũng phải nhanh chóng.
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm một hơi, khoảng thời gian này hoàng đế rầu muốn thúi ruột, vừa là dịch bệnh, vừa là chiến sự ở biên quan, khiến tinh thần và thể xác của hoàng đế đều kiệt quệ.
Trong lòng càng thêm căm ghét Cao Chiêm, muốn xẻ thịt hắn ra thành trăm mảnh, lại tra khảo thủ hạ của Cao Chiêm, xem xem trận dịch bệnh này có phải là do Cao Chiêm giở trò quỷ hay không.
Dưới sự tra khảo, người không chịu nổi đầu tiên là thương nhân béo, một thân thịt mỡ trên người hắn đã không còn chỗ nào lành lặn, liền nhận tội là trận dịch bệnh này là do mình giở trò quỷ, muốn chết một cách thống khoái một chút.
Nhưng mà thương nhân cũng không thừa nhận là do Cao Chiêm sai bảo, chỉ nói là do bản thân mình muốn làm như vậy, không liên quan gì tới Cao Chiêm.
Ngươi nói không liên quan thì là không liên quan sao, chuyện lớn như vậy, khẳng định là do Cao Chiêm cho phép.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không nghĩ tới việc Cao Chiêm vậy mà lại phát rồ như vậy, khiến dịch bệnh lan tràn.
Dịch bệnh, là một thứ đáng sợ cỡ nào, lây sang từng người, từng thôn, có thể xóa sổ cả một thành trấn, xương trắng chất đầy.
Cao Chiêm quả thực là sát nhân máu lạnh, ma đầu chuyển thế.
Thật là đáng sợ!
Bọn họ cùng làm quan với một người như vậy, còn chưa bị Cao Chiêm ám sát, cũng coi như bọn họ may mắn.
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi muốn băm Cao Chiêm thành từng mảnh, bây giờ còn đang chờ tin tức từ biên quan, xem xem Cao Chiêm còn có thể gây ra rắc rối gì.
“Thịch thịch thịch……”
Trống Đăng Văn lại vang lên, toàn bộ hiện trường đều trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng trống kia dường như cộng hưởng với trái tim của bọn họ, thậm chí cả màng nhĩ của bọn họ cũng rung theo.
Không nghe thấy, bọn họ không thể nghe thấy tiếng trống Đăng Văn được.
Một khi thứ này vang lên, sẽ có máu chảy, sẽ có người mất mạng.
Lại là ai, lại là ai cáo ngự trạng?
Đừng nói các đại thần nơm nớp lo sợ, ngay chính hoàng đế cũng không nhịn được mà xoa xoa lông mày, ai, ai, ai, lại là ai.
Có thể cho trẫm nghỉ ngơi một chút không?
Ta con mẹ thật sự phục rồi.
Sao lại có nhiều chuyện xấu như vậy được.
Nghe thấy tiếng trống, đại thái giám đi tới cửa cung, rất nhanh đã khom lưng quay lại đại điện, dưới ánh mắt của các đại thần và hoàng đế, khóe miệng co giật nói: “Bệ hạ, là người quen.”
Hoàng đế:……
Đại thần:……
Nếu không thì đánh chết đứa trẻ kia đi.
Thật sự lại muốn cáo trạng ai đây?
Không phải cha nó đã ở trong nhà lao rồi sao?
Sao, còn muốn ép hoàng đế giết người sao.
Tuổi còn nhỏ, đã tàn nhẫn như vậy?
Hoàng đế vô cảm nói: “Cáo trạng cũng thật thường xuyên.”
Quả thực là một cái cáo trạng tinh, ngày nào cũng tới cáo ngự trạng, chứng minh người làm hoàng đế này là hắn làm không tốt!
Tức chết rồi.
Lúc này đây, Nam Chi bị đánh đến mức không thể đi lại được, bị thị vệ kéo vào trong đại điện, ‘thình thịch’ ném xuống.
Nam Chi hít vào một hơi, đau quá đau quá, xương cốt muốn nứt ra rồi.
Cho dù có linh khí mỏng manh chữa trị, nhưng vẫn rất đau, nước mắt Nam Chi trào ra.
Đánh mỗi lúc một nặng hơn, Nam Chi biết mình cáo ngự trạng sẽ khiến người ta chán ghét, nhưng không còn cách nào nha, chỉ có thể cáo ngự trạng.
Nam Chi chịu đựng đau đớn hành lễ, hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn Nam Chi, hỏi: “Lần này lại làm sao vậy?”
Nam Chi hút nước mũi lại, mới mở miệng nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần không tìm thấy mẹ.”
Hoàng đế:……
Trẫm, trẫm cũng không biết mẹ ngươi ở nơi nào.
Hoàng đế suy nghĩ, Phó Văn Âm làm mồi nhử dụ Cao Chiêm ra, cũng coi như là có công, không thể thật sự mặc kệ được, hắn nói: “Trẫm sẽ phái người đi tìm mẹ ngươi.”
Đều đã bắt được Cao Chiêm một khoảng thời gian rồi, vẫn còn chưa tìm được nữ nhân kia, đoán chừng là…..
Nam Chi lập tức phấn chấn lên, “Thật vậy sao, cảm ơn Hoàng Thượng, vậy Hoàng Thượng có thể vào phủ thượng thư xem một chút không, mẹ thần ở trong phủ thượng thư.”
Giọng nói trong trẻo của đứa trẻ vang lên, làm cho cả đại điện lâm vào tĩnh mịch, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn về phía mấy cái thượng thư.
Thượng thư đứng đầu một bộ, bây giờ, đứa nhỏ này vậy mà lại nói mẹ của nó bị một thượng thư giấu đi, sao có thể?
Hoàng đế nheo mắt, “Thượng thư nào?”
Nam Chi nói: “Binh Bộ thượng thư.”
Binh Bộ thượng thư bị nêu tên tỏ ra bối rối, vội vàng bước ra khỏi hàng cáo tội: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần không chứa chấp mẹ của đứa nhỏ này.”
Nam Chi nghiêng nói: “Nhưng mà, mẹ ta thật sự ở trong nhà của ngài.”
Binh Bộ thượng thư không chút suy nghĩ nói thẳng: “Không có, ngươi nhầm rồi.”
Sau lưng ông ta đã thấm đẫm mồ hôi, tim đập như sấm, bây giờ Cao Chiêm là ai, chính là người hoàng đế muốn chém thành trăm mảnh, bây giờ ông ta có liên quan tới Cao Chiêm, có thể nói là không thể có kết cục gì tốt.
Cao Chiêm đem người tới phủ thượng thư, có thể nói lên việc ông ta có quan hệ với Cao Chiêm.
Ông trời ơi, điều này cũng đáng sợ quá đi.
Binh Bộ thượng thư vì muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, lập tức xin kiểm tra phủ đệ của mình.
Sắc mặt hoàng đế u ám, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi nhìn Binh Bộ thượng thư, Binh Bộ thượng thư vậy mà lại có quan hệ với Cao Chiêm.
Binh Bộ thượng thư!
Còn có bao nhiêu người có quan hệ với Cao Chiêm.
Các đại thần bị ánh mắt của hoàng đế làm cho hãi hùng khiếp vía, lần trước là Cao gia bị hủy diệt, còn lần này thì sao?
Nếu thật sự tìm thấy Phó Văn Âm ở chỗ Binh Bộ thượng thư, sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
Binh tướng Ngự lâm quân bao vây lấy phủ thượng thư, khám xét nhà của Binh Bộ thượng thư.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nam Chi, hỏi: “Sao ngươi lại biết được mẹ của ngươi đang ở chỗ Binh Bộ thượng thư?”
Nam Chi cũng không biết nên nói như thế nào, cũng không thể nói là do hệ thống ca ca nói cho ta biết đi.
Nam Chi chỉ có thể nói dối, nhưng cô tỏ ra rất quyết đoán, không hề vì nói dối mà cảm thấy thấp thỏm, “Là một người bạn ăn xin nói cho thần biết.”
Nói xong cô còn dám nhìn thẳng vào hoàng đế, không hề nao núng.
Hoàng đế chỉ nói: “Người bạn ăn xin của ngươi đúng là rất lợi hại.”
Nam Chi gật đầu, tiếp nhận lời khen, “Đúng vậy.”
Nam Chi đổ mồ hôi đầm đìa, cằm trực tiếp cắm xuống sàn, mông đau quá.
“Thịch thịch thịch……”
Ngự lâm quân một thân áo giáp chạy vào trong đại điện, bẩm báo nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã tìm ra người, là trong khuê phòng của Lý tiểu thư.”
Binh Bộ thượng thư mất hết sức lực ngã ngồi xuống mặt đất, trở nên uể oải, vội vàng cáo tội nói mình không biết, không biết tại sao Phó Văn Âm lại ở trong phủ thượng thư.