Diệp Phàm ngồi ở phòng trong, kiểm kê lại thu hoạch trong khoảng thời gian này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch Vân Hi đi ra mở, nhìn thấy Cổ Lực cùng Cổ Mạc.
"Sao hai vị lại tới đây, vào đi." Bạch Vân Hi nói.
Cổ Mạc mang theo Cổ Lực biểu tình câu nệ đi vào phòng.
Khi Cổ Mạc tiến vào, nhìn thấy trên bàn toàn là lạc đồ kinh mạch của thân thể, Cổ Mạc xem hoàn toàn không hiểu chút nào.
"Diệp tiền bối, ngài sắp rời khỏi đây đúng không?" Cổ Mạc do dự một chút, hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy."
Bộ lạc này quá nhỏ đối với Diệp Phàm, đoạn thời gian này, Diệp Phàm kiếm lời không ít hoang tệ, cũng tích góp được rất nhiều tin tức có ích, hắn dự tính sẽ rời đến thị trấn ở phụ cận một thời gian.
Cổ Mạc do dự một chút, nói: "Nếu như hai vị định rời khỏi, có thể mang theo A Lực đi cùng không? Cho hắn một phần cơm ăn là được, tuy rằng đứa nhỏ này rất ngốc, nhưng hỗ trợ chút chuyện tay chân không có vấn đề gì." (dreamhouse2255) Cổ Mạc nói xong, biểu tình càng thêm khẩn trương.
Bạch Vân Hi nhìn Cổ Mạc, phảng phất như đang thấy các bậc cha mẹ Hoa Quốc đang cố gắng tạo quan hệ để tìm công tác cho con cái mình.
Diệp Phàm nhìn Cổ Mạc, ác liệt lộ ra nụ cười lớn: "Ngươi không lo lắng ta sẽ hại hắn sao?"
"Tiền bối nói đùa." Cổ Mạc cười gượng. Lấy bản lĩnh của Diệp Phàm, Cổ Lực thực sự không có cái gì để Diệp Phàm mưu đồ hết, thủ đoạn của Diệp Phàm quỷ thần khó lường, Cổ Lực đi theo Diệp Phàm chỉ cần học được một ít lông tơ thôi đã đủ để hắn kiếm lời rồi.
Bạch Vân Hi nhìn Cổ Lực một cái, nói: "Nếu như lão gia tử yên tâm, vậy để hắn đi theo bọn ta đi."
Cổ Lực nghe vậy tức thì lộ ra vẻ mặt vui sướng, "Cảm tạ tiền bối."
Diệp Phàm đi đến bên cạnh Bạch Vân Hi, nói: "Tên tiểu tử này quá yếu, sẽ kéo chân sau." Hơn nữa, tên ngốc này còn ghét bỏ hắn lớn lên không cao, hừ lớn lên cao không có đầu óc thì có ích lợi gì chứ!
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Không sao, ngươi lợi hại như vậy, còn sợ có người kéo chân sau hay sao?"
Hắn cùng Diệp Phàm đều là người ngoại tộc, để giao tiếp với man tộc, tốt nhất vẫn nên có man tộc ở giữa làm trung gian thì hơn, Cổ Lực là một sự lựa chọn khá tốt, tên tiểu tử này rất thành thật, chỉ có thực lực là hơi thấp chút thôi. (dreamhouse2255) Cổ Lực đỏ mặt lên, nói: "Ta cũng rất lợi hại, tộc trưởng nói ta sẽ trở thành dũng sĩ đồ đằng."
Sở dĩ Cổ Mạc để Cổ Lực đi theo Diệp Phàm cũng là vì nguyên nhân này, các trưởng lão trong thôn nói cho Cổ Mạc, huyết mạch của Cổ Lực rất tốt, để hắn lại trong bộ lạc rất lãng phí.
"Dũng sĩ đồ đằng không phải là trên người có thêm mấy cái dấu quỷ vẽ bùa thôi sao, không có gì ghê gớm." Diệp Phàm khinh thường nói.
Cổ Lực đỏ mặt lên, buồn bực nhìn Diệp Phàm.
Sau khi chuyện Cổ Lực là dũng sĩ đồ đằng truyền đi, có rất nhiều người trong bộ lạc đều hâm mộ hắn, Diệp Phàm tuôn ra một câu như vậy, Cổ Lực giống như là bị tạt một gáo nước lạnh, nghẹn đến đỏ cả mặt.
Cổ Mạc: "......"
Bạch Vân Hi duỗi tay nhéo Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Diệp Phàm chỉ biết nói bừa, man tộc là một chủng tộc có tín ngưỡng, dũng sĩ đồ đằng có địa vị rất cao trong man tộc, Diệp Phàm cứ bôi nhọ dũng sĩ đồ đằng như này là sẽ bị man tộc đánh chết.
Diệp Phàm nhìn Cổ Lực, nói: "Được rồi, được rồi, dù sao cũng không có lựa chọn tốt hơn, vậy thì ngươi đi!"
Cổ Lực gật đầu, tuy rằng bị Diệp Phàm xem thường, nhưng có được sự cho phép của Diệp Phàm vẫn làm cho Cổ Lực vô cùng cao hứng. "Tiền bối yên tâm, ta sẽ không kéo chân sau."
Nửa tháng sau. (dreamhouse2255) Diệp Phàm mang theo Cổ Lực, Cổ Thiên rời khỏi bộ lạc, trong bộ lạc có rất nhiều người chạy theo tiễn đưa.
Cổ Thiên có tu vi Thác Mạch cảnh, là thiếu niên thiên tài số một số hai trong bộ lạc, được người của Cổ tộc cứng rắn nhét cho Diệp Phàm.
Đoạn thời gian này Diệp Phàm nghiễm nhiên đã trở thành tiến bối cao nhân trong mắt mọi người ở Cổ tộc, cơ hội đi theo cao nhân không phải lúc nào cũng có.
Sau khi biết Diệp Phàm sẽ mang theo Cổ Lực rời đi, các trưởng lão trong Cổ tộc ngồi lại với nhau bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định nhét thêm một người tới chỗ Diệp Phàm, gia tăng liên hệ giữa Diệp Phàm với Cổ tộc, trưởng lão Cổ tộc rất lo lắng tu vi của Cổ Lực quá thấp không giúp được Diệp Phàm bao nhiêu chuyện.
Vì chuyện nhét thêm Cổ Thiên, các trưởng lão Cổ tộc còn ra thêm một số tiền lớn nữa.
Vừa có tiền thu còn có chân sai vặt đưa tới tận cửa, Diệp Phàm đương nhiên vui vẻ nhận lấy.
Nghe nói Cổ Thiên từng đi theo Cương Nha ra ngoài "gặp việc đời", Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đã nhận một thiếu niên Nắn Hồn cảnh, đương nhiên không ngại nhận thêm một thiếu niên Thác Mạch cảnh nữa.
Cổ Thiên điều khiển ngự phong xa chạy như bay ở trên đường, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Man tộc có rất nhiều dũng sĩ kiêu dũng thiện chiến, nhưng pháp khí gì đó đều rất lạc hậu, đi đường cơ bản đều dựa vào hai cái chân. (dreamhouse2255) Ngự phong xa của Diệp Phàm tốc độ nhanh như điện chớp, làm cho Cổ Thiên cũng phải mở rộng tầm mắt.
Cổ Lực ngồi ở bên cạnh nhìn Cổ Thiên khí phách hăng hái lái xe, hâm mộ nói: "Thiên ca, khi nào thì tới lượt ta lái xe?"
Cổ Thiên nhìn Cổ Lực một cái: "Ngươi không biết đường mà."
Cổ Lực cau mày lại: "Ngươi ở bên cạnh nói cho ta nên đi như thế nào là được!"
Cổ Thiên nhìn Cổ Lực: "Vậy không được, nếu như đi nhầm đường thì phiền toái lắm."
Cổ Lực biết là Cổ Thiên đang lấy cớ, tức giận mà trừng Cổ Thiên một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể rầu rĩ ngồi ở một bên.
......
Diệp Phàm ngồi ở trong ngự phong xa, uống một chén rượu, cảm thán, "Đại Lục Man Hoang thật rộng lớn!"
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy!" Dọc theo đường đi, bọn họ đã gặp được rất nhiều núi lớn cỏ cây phồn thịnh, phần lớn những ngọn núi đó đều không có chủ, ở Hạ Thiên Vực, chuyện này hoàn toàn là không có khả năng! (dreamhouse2255) "Cổ Thiên, còn khoảng bao lâu nữa thì tới thị trấn gần nhất?" Diệp Phàm giương giọng hỏi Cổ Thiên bên ngoài xe.
"Còn khoảng hai mươi ngày nữa!" Cổ Thiên nói.
Diệp Phàm nhướng mày: "Được rồi."
Bạch Vân Hi cau mày lại: "Còn hai mươi ngày nữa sao?"
Diệp Phàm gật đầu: "Ngự phong xa Nhân cấp hơi kém một chút."
Nhưng nếu sử dụng thời không toa Huyền cấp ở đây thì quá nổi trội, lại nói tiếp, Cổ Lực cùng Cổ Thiên thật là quê mùa, chỉ một cái ngự phong xa nhân cấp thôi mà đã khiến cho hai người tranh cướp nhau điều khiển rồi.
"Dù sao cũng không vội, từ từ đi thì từ từ đi đi." Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Diệp Phàm lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng, sau đó bắt đầu tu luyện.
Diệp Phàm khi nhàn rỗi ở Cổ tộc đã luyện chế thêm mấy lò đan dược, vẫn chưa kịp dùng đến.
Con đường đi đến thành trấn chẳng hề thuận buồn xuôi gió, dọc theo đường đi, bọn họ rất nhiều lần gặp phải thú hoang công kích, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi giải quyết dễ như trở bàn tay. (dreamhouse2255) Cổ Lực đã sớm biết Diệp Phàm lợi hại, hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào, chỉ có Cổ Thiên là bị Diệp Phàm dọa sợ.
......
Hơn hai mươi ngày sau, đám Diệp Phàm cuối cùng cũng tới trước một tòa thành lớn, Thiết Thạch Thành.
Cách cửa thành một đoạn Diệp Phàm thu hồi ngự phong xa lại, cùng mọi người đi bộ vào trong thành.
Sau khi giao nộp hoang tệ, đám Diệp Phàm cuối cùng cũng có thể vào thành.
Sự phồn hoa của thành thị man tộc vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Phàm.
Trước khi đến, Diệp Phàm cho rằng Đại Lục Man Hoang rất nghèo, sau khi đi dạo trong thành một chuyến hắn mới phát hiện ra, không phải man tộc nào cũng nghèo, mà là Cổ tộc nghèo mà thôi.
Hoang tệ trên người Diệp Phàm hiện tại phần lớn là từ việc trao đổi đan dược với Cổ tộc mà có.
Cổ tộc ai cũng nghèo, cho nên bây giờ Diệp Phàm chỉ có khoảng 6000 hoang tệ, phí nhập môn là 400 tệ, mỗi người một trăm. (dreamhouse2255) Sau khi giao nộp phí nhập môn, Diệp Phàm mang Cổ Lực, Cổ Thiên vào trong thành.
Cổ Lực kéo Cổ Thiên lại, hỏi: "Thiên ca, ngươi có biết chuyện vào thành phải nộp 100 hoang tệ không?"
Cổ Thiên lắc đầu: "Ta không rõ lắm."
Cổ Lực khó hiểu cau mày lại: "Nhưng không phải ngươi đã từng cùng trưởng lão tới đây rồi sao?"
Cổ Thiên vô tội nói: "Cái đó, chỉ có trưởng lão là vào thành, bọn ta thì cắm trại ở bên ngoài mấy ngày."
Diệp Phàm âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Trưởng lão Cổ tộc quá keo kiệt, đã đưa người ta tới cửa thành rồi lại không cho vào kiến thức một chút, Cổ Thiên chỉ ở bên ngoài có mấy ngày đã được coi là người trải sự nhiều, Cổ tộc thật sự quá thảm, nhưng 100 hoang tệ đối với Cổ tộc đã nghèo đến không còn gì để ăn mà nói đúng là không ít thật, huống chi cho dù Cổ Thiên có vào thành, không mua nổi cái gì thì cũng vô ích, cho nên trưởng lão Cổ tộc để đám Cổ Thiên ở lại bên ngoài hẳn cũng đã trải qua suy xét kỹ lưỡng.
Bên trong Thiết Thạch Thành có rất nhiều cửa hàng, có cửa hàng bán thú huyết, có cửa hàng bán xương thú, có cửa hàng bán thịt thú, cũng có cửa hàng bán vũ khí, đan dược, dược thảo, đủ các loại hoa hòe lòe loẹt.
Diệp Phàm thuê một cái sân bên trong Thiệt Thạch Thành, mỗi tháng phải trả 500 hoang tệ, Diệp Phàm thuê nửa năm, tức thì tiêu đi một phần ba gia sản.
"Hỏi thăm rõ ràng chưa?" Diệp Phàm nhìn Cổ Thiên cùng Cổ Lực hỏi. (dreamhouse2255) Cổ Thiên gật đầu: "Đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thuê cửa hàng ở nơi hẻo lánh đó là một vạn hoang tệ 5 năm."
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Đắt vậy sao!"
Bạch Vân Hi cười khổ, hình như tất cả lại bắt đầu lại từ đầu rồi, bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh không trả nổi tiền thuê nhà.
Cổ Thiên gật đầu, trong lòng đã rất muốn rút lui, "Đúng vậy! Diệp tiền bối, hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi, thành trấn lớn tuy rằng tốt, nhưng mà cũng quá đắt."
Đi dạo trong thành một vòng, Cổ Thiên đại khái đã hiểu vì sao man tu luôn hâm mộ thị trấn lớn phồn hoa, nhưng lại có rất ít người đi thành trấn lớn, thật sự là quá đắt.
Diệp Phàm nhìn Cổ Thiên, quở trách: "Ngươi có tiền đồ một chút đi, mới gặp phải ít phiền toái đã muốn rút lui rồi! Nếu không có hoang tệ, bán một đầu man thú vương cấp đi là được."
Cổ Thiên kỳ quái nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Diệp tiền bối có man thú vương cấp sao?"
Diệp Phàm gật đầu: "Có!"
Khi còn ở Cổ tộc, Diệp Phàm từng lên núi mấy lần, trong nhẫn không gian của Diệp Phàm bây giờ có năm đầu man thú vương cấp. (dreamhouse2255) Cổ Thiên: "......"
......
Cổ Lực nghe vậy tức thì phấn chấn lên, "Một đầu man thú vương cấp có thể bán được rất nhiều hoang tệ."
Cổ điền gật đầu: "Bán ra 23 vạn không có vấn đề gì."
"23 vạn sao! Đúng là nhiều thật." Có 23 vạn này, bọn họ có thể dùng thoải mái trong một thời gian, Bạch Vân Hi nhanh chóng suy tính, dù sao nơi này cũng là Trung Đại Lục mà!
Căn cứ theo tính toán của Bạch Vân Hi, sức mua của hoang tệ tương tự với tiên tinh trung phẩm, trong tay Diệp Phàm bây giờ có hơn hai mươi vạn tiên tinh, tương đương với hai mươi vạn hoang tệ, dù sao nơi này cũng là Đại Lục Man Hoang, tiên tinh không đáng giá tiền.
Diệp Phàm bán đi một đầu man thú vương cấp, thu về 28 vạn hoang tệ.
Diệp Phàm ra một vạn thuê quyền sử dụng 5 năm một cửa hàng ở khu hẻo lánh trong thành.
Diệp Phàm đứng trước mặt tiền của cửa hàng, chống eo, cau mày nói: "Cái cửa hàng này vừa nhỏ lại vừa nát, hoàn toàn không phù hợp với thân phận thiên tài tuyệt thế của ta một chút nào."
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Không bao lâu nữa là ngươi có thể đổi sang cái khác tốt hơn rồi, tạm thời nhẫn nhịn đi."
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, bằng vào bản lĩnh của ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ phát đạt thôi, đến lúc đó cái cửa hàng nhỏ này vừa vặn thể hiện ra được sự điệu thấp, có nội hàm của ta."