Bây giờ trời đã chuyển về tối, Nguyệt theo chân các cô chú trong khu trồng trọt về sân chung nhận lương thực cho bữa tối nay. Vẫn như những bữa trước, không hề nhiều, nhưng Nguyệt cũng không quá quan tâm, cô bé đang muốn nhanh chóng lấy cho xong phần của mình để về nhìn chị Mai. Chị đang bị bệnh nặng chưa khỏi, lại còn phải ở trong phòng một mình cả ngày, nhất định là rất buồn chán, Nguyệt muốn về tâm sự, kể chuyện với chị, dù cho chị đã tỉnh hay chưa.
Nguyệt nhanh chóng chạy về phòng của mình, hai tay ôm theo lấy phần ăn hôm nay, do vội vàng nên cô bé đã không chú ý đến quân lính trong trại đang liên tục qua lại, nhìn rất khẩn trương, dường như là trại đang có vấn đề gì đó đang xảy ra. Về đến phòng, Nguyệt liền đóng cửa, rồi tiện tay khoá trái lại, nhìn vào phòng, vẫn là không gian chật hẹp ấy, gần như là không có gì bên trong cả, nhưng Nguyệt biết là chị Mai vẫn đang ở trong căn phòng này. Móc từ trong túi quần ra một miếng gỗ phẳng nhỏ nhắn, Nguyệt vừa tiến về phía trước vừa giơ miếng gỗ ra trước mặt, chỉ vài bước chân là cô bé lại đã trải qua cái cảm giác huyền ảo hồi sáng lúc anh Sơn dẫn cô bé tiến đến gặp chị Mai. Thì ra cô bé đã sử dụng miếng gỗ vừa rồi tiến vào trận pháp mà Sơn dùng để che giấu chị Mai.
Buổi sáng trước khi đi, đề phòng chuyến này có thể sẽ tốn thời gian, Sơn chẳng những để lại một viên linh thạch bổ sung năng lượng cho trận pháp, mà còn sửa đổi một chút bùa hộ mệnh mà cậu đã làm cho Nguyệt, có miếng bùa này cô bé có thể tuỳ ý ra vào trận pháp, như thế sẽ không ảnh hưởng đến việc Nguyệt muốn vào thăm chị gái, hơn nữa lúc nguy cấp còn có thể trốn vào trong trận. Dù sao trận này là tập hợp của rất nhiều trận con bao gồm một số trận che giấu cùng phòng thủ, không phải toàn năng toàn diện lắm nhưng ít nhất ở trong khu trại này đủ an toàn.
Nguyệt sau khi tiến vào phạm vi trận pháp thì đã nhìn thấy lại dáng người quen thuộc kia, chính là chị Mai sau khi đã được Sơn tạm thời chữa trị. Trên người chị vẫn quấn hàng tá lớp vải che lấp đi v·ết t·hương, kể cả nửa khuôn mặt cũng là như vậy. Nhưng Nguyệt đã nhận ra hình như chị không còn trong trạng thái hôn mê sâu nữa, mà dường như chị chỉ đang ngủ thôi vậy. Nguyệt bước chân cũng khá nhé nhàng, nhưng chị bằng một cách nào đó vẫn nghe được, đột nhiên chị giật mình tỉnh giấc, mở chừng mắt ra đảo xung quanh, dường như đang sợ hãi có thứ gì đáng sợ đang tiến về phía mình. Đang hoảng loạn thì chị đã nhận ra người đang tới gần mình là ai rồi, chẳng phải là cô gái nhỏ đáng yêu vẫn hay nói chuyện cùng mình khi xưa đây sao, chẳng phải chị đã giúp em ấy trốn ra ngoài rồi mà, sao lại ở cùng chỗ với chị thế này, chẳng lẽ em gái cũng b·ị b·ắt lại như chị rồi. Mai lúc này rất sợ hãi, sợ Nguyệt sẽ lại giống chị, bị làm thí nghiệm trên cơ thể, bị h·ành h·ạ cả về thể xác lẫn tinh thần, đầu óc còn bị làm cho hỗn loạn mơ hồ.
Nguyệt nhìn thấy mắt chị Mai đang mở chừng ra, đảo loạn lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mình, nước mắt cứ thế chảy ra. Nguyệt thấy vậy thì lập tức đến gần chị gọi khẽ:
“Chị Mai, chị tỉnh lại rồi, chị đừng khóc nữa, chị có b·ị đ·au ở đâu không?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Nguyệt hỏi han, quan tâm đến mình, chị Mai càng thương tâm hơn, thương cho số phận của mình cùng Nguyệt. Cảm thấy cơ thể chị khẽ run lên, Nguyệt cũng nghĩ đến điều gì, cô bé liền mở miệng trấn an chị:
“Chị đừng sợ, bệnh của chị chắc chắn sẽ được chữa khỏi, em mới quen được một anh trai rất tốt, anh ấy tên là Sơn, anh đã chữa cho chị một lần, bây giờ anh ấy phải ra ngoài, lúc trở về chắc chắn anh Sơn sẽ chữa khỏi hẳn cho chị mà.”
Nghe thấy những lời này của Nguyệt, Mai mới dần bình tĩnh lại một chút, cô phát hiện ra mình cũng không phải là đang trong buồng kính, mặc cho người làm thí nghiệm nữa, mà là đang ở trong một căn phòng bình thường cùng với Nguyệt. Thân thể Mai cũng đỡ run hơn một chút, nhưng những v·ết t·hương trên người cô vẫn làm cho cô cảm thấy từng trận đau nhói. Lúc này Mai không thể nhúc nhích nổi thân thể, cũng không thể phát ra tiếng nói được, dường như đang có thứ gì đó đang khoá chặt cô lại, nhưng thứ này cũng đang kìm hãm lại con quái vật đang ẩn giấu trong cô, cô biết con quái vật đó đang có ý định chui ra xâm chiếm tâm trí cô một lần nữa.
Cảm thấy lời mình nói có tác dụng, thấy cơ thể chị Mai đã bớt run rẩy hơn, Nguyệt mới lau đi ít nước mắt còn bên khoé mắt, cố làm cho mình bớt xúc động lại, rồi mới lên tiếng:
“Chị bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Mai nghe hiểu được lời của Nguyệt, nhưng tạm thời không thể lên tiếng trả lời được, cô đành nhẹ nhàng nháy mắt một chút, biểu thị mình tạm thời không sao. Nguyệt cũng nhận ra chị Mai dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể lên tiếng, cổ họng chị chỉ có thể hơi nhấp nhô. Nghĩ đến cái gì, Nguyệt mới quay lại lấy đến một quả cam mình nhận được, cắt thật nhỏ ra rồi đút cho chị Mai, chắc hẳn chị cũng đói mệt rồi, cả ngày nay chị cũng đã được ăn gì đâu. Mai cũng không chối từ, dù mỗi lần nuốt thức ăn cô đều cảm thấy khó khăn, nhưng mùi vị này đã lâu cô chưa được cảm nhận lại rồi, bây giờ cô rất trân trọng hưởng thụ nó. Sợ chị Mai nhàm chán, lại có thể đang lo nghĩ gì cho mình, Nguyệt vừa đút cho chị ăn vừa kể lại mọi việc mình đã trải qua, từ lúc trốn thoát ra ngoài đến lúc gặp được anh Sơn, rồi anh Sơn đã giúp đỡ mình thế nào, rồi lại trở về trại để cứu chị. Mai nghe thấy trong giọng kể của Nguyệt có sự tin tưởng cùng sùng bái người anh tên Sơn này, cô cũng bớt lo cho Nguyệt hơn, cô bé đã gặp được một người tốt, chẳng những giúp đỡ cho cô bé, lại còn cứu được cô ra và chữa trị cho cô.
Nguyệt cứ thế kể chuyện cho chị Mai cả tối, đến mức ngủ quên lúc nào không hay. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Nguyệt, Mai rất muốn ôm em vào lòng, che chở cho em có một giấc ngủ ngon, nhưng giờ cô chỉ có thể bất lực. Cô chợt nhớ lại một ít ký ức của mình sau khi cứu được Nguyệt ra khỏi phòng giam rồi tiễn em ra khỏi trại. Lúc ấy Mai thực ra là cũng mới biết mình thức tỉnh được năng lực tinh thần, không phải rất mạnh nhưng cũng đủ để thâm nhập, làm r·ối l·oạn tâm trí người khác rồi. Nhờ có vậy cô mới thuận lợi từ tay lính canh cứu được Nguyệt ra ngoài. Nhưng dù đã rất cẩn thận, nhưng hình ảnh của Mai đưa theo Nguyệt ra ngoài vẫn bị một camera giấu kín quay lại được, thế là không lâu sau cô đã b·ị b·ắt giữ lại, bị tra hỏi gắt gao, thậm chí là bị đ·ánh đ·ập. Cuối cùng Mai bị đưa vào tầng thí nghiệm bí mật, bị các tiến sĩ kiểm trắc ra có năng lực hệ tinh thần, nhốt lại vào một buồng kính, sau đó được tiêm cho một loại thuốc kỳ lạ. Ban đầu thì cũng chưa có biểu hiện gì, dần dần những cơn đau dần xuất hiện, từ cơ thể đến tinh thần, tất cả đều đang h·ành h·ạ Mai, cho đến một thời điểm, ý thức của cô hoàn toàn biến mất. Bây giờ nhớ lại Mai vẫn còn cảm thấy khó chịu đau đầu, cô dứt khoát bỏ qua đoạn ký ức này đi. Nhìn Nguyệt ngủ ngon lành, trong Mai lại dânng lên hy vọng, hy vọng mình cùng em có thể lại được tự do, sống một cuộc sống an toàn, bình yên, vô lo vô nghĩ.
Đang nằm suy nghĩ miên man thì một tiếng gầm rú cực lớn không biết từ đâu vang lên, kéo Mai ra khỏi suy tư, thậm chí Nguyệt đang ngủ say bên cạnh cũng bị tiếng gầm lớn này làm cho giật mình tỉnh giấc. Nguyệt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy chị Mai vẫn đang nằm yên bên cạnh, cô bé mới hơi yên lòng một chút, nhưng tiếng gầm lớn thứ hai lại làm cho em hoảng sợ, nhận ra có gì đó không ổn đang xảy ra.
“Chị nằm ở đây một chút, em phải ra phía ngoài xem xem có chuyện gì xảy ra.” – Nguyệt lo lắng nói với chị Mai – “Chị yên tâm, em chỉ ra một chút rồi sẽ quay lại bên cạnh chị ngay.”
Thấy Nguyệt dần đi tới cửa, mở cửa ra khỏi phòng, Mai hơi hốt hoảng, sợ em xảy ra chuyện, cô muốn cản lại nhưng lại không thể. Nguyệt đã ra đến ngoài phòng, nhìn thấy dưới sân dòng người di chuyển hỗn loạn, cả trại sáng chưng cả lên, còi báo động gắt đầu gầm rú liên hồi, kèm theo là tiếng hò hét gọi nhau của quân lính, dường như trại đang xảy ra vấn đề rất lớn gì rồi. Nhưng còn chưa đợi cho Nguyệt kịp nhận ra là chuyện gì, một t·iếng n·ổ ầm vang lên, Nguyệt bất giác nhìn về phía t·iếng n·ổ, nơi đó chính là bức tường lớn ngăn cách khu trại với bên ngoài. Bây giờ một mảng tường lớn đã trở thành một bãi gạch vỡ, bất ngờ là ngay trên đ·ống đ·ổ n·át đứng đấy một bóng hình khổng lồ, cao lớn vạm vỡ, hai con đèn pha đỏ chót đang chiếu xạ khắp cả trại, chỉ vừa nhìn vào đã khiến cho Nguyệt cảm giác rợn cả tóc gáy, linh hồn như muốn lìa khỏi xác vậy. Không cần giải thích thêm cũng biết khu trại đang gặp đại t·ai n·ạn rồi.