Nếu chỉ có mình Sơn cõng theo chị Mai cùng xách theo Nguyệt thì di chuyển sẽ khá nhanh, nhưng bây giờ còn phải chiếu cố thêm ba cô gái khác, họ cũng cơ bản là người thường, không theo kịp tốc độ của Sơn. Sử dụng phi kiếm thì cũng không ổn, quá hao tốn chân nguyên, không đi được bao lâu, vậy thì càng nguy hiểm. Cảm thấy cứ di chuyển với tốc độ chậm chạp thế này thì rất có khả năng sẽ bị đuổi kịp, không thì trên đường cũng dễ gặp phải xác sống, dị thú đi săn, cũng không tốt hơn. Nhìn phía trước mắt có một khoảng có cây cối lớn bao quanh, có một vài tảng đá lớn chắn một bên, Sơn liền quyết định dừng chân tại đây, bố trí một cái trận pháp để mọi người trú lại, đợi thời điểm thích hợp sẽ lại tiếp tục xuất phát.
“Chúng ta dừng lại tại đây thôi, đi tiếp sẽ không an toàn.” – Sơn quay lại nói với mấy người đằng sau.
Đặt chị Mai nằm xuống tấm vải đã trải sẵn, Sơn bắt đầu chuẩn bị bố trí một trận pháp đủ lớn xung quanh. Lôi ra một đống lớn tinh hạch, Sơn bắt đầu đặt tinh hạch vào các vị trí đã chọn sẵn, lần này vẫn là lồng vài loại trận pháp vào, để ẩn nấp đạt hiệu quả cao nhất. Bên trong khu vực bố trí, ba cô gái còn đang ngồi nghỉ chỉ nhìn thấy Sơn đang lượn đi lượn lại xung quanh, lựa chỗ, vẽ vẽ rồi lại rải rác tinh hạch, nhìn hết sức kỳ lạ. Cũng không mất bao lâu, Sơn cũng đã hoàn thành bố trận, quay lại vị trí chính giữa vòng tròn, thả xuống một đống tinh hạch, kết vài thủ ấn, trận pháp đã được hoàn tất.
Nhìn thấy Sơn đã hoàn thành mấy việc kỳ lạ kia, đặt mông ngồi xuống bên cạnh bé gái cùng một người quấn băng toàn thân, cô gái mặc đồ q·uân đ·ội liền mạnh dạn bắt chuyện:
“Xin chào, tôi là Trần Ngọc Phương, một quân nhân phục vụ trong căn cứ Bình Minh. Cảm ơn anh hôm nay đã ra tay cứu được mấy người chúng tôi.”
“À, không có gì, thấy mấy người g·ặp n·ạn, giúp đỡ là chuyện bình thường thôi mà.” – Sơn cười đáp lại – “À đúng, giới thiệu một chút, tôi là Lương Minh Sơn, đây là chị Mai, còn cô bé này là Nguyệt, đồng hành cùng tôi trên hành trình đến căn cứ. Đã cô là người của căn cứ Bình Minh, vậy sau này đến căn cứ phải nhờ cô chiếu cố cho rồi.”
“Chào chị, em là Nguyệt, mong chị giúp đỡ ạ.” – Nguyệt lễ phép chào hỏi một câu.
Mấy người đang khách khí vài câu, bỗng nhiên Sơn liền im lặng, sau đó ra hiệu cho mọi người cũng im lặng theo để cậu nghe ngóng tình hình. Chỉ một giây sau, có một cái bóng mờ khẽ lướt qua bên cạnh khu vực trận pháp, nhanh đến mức những người khác còn không thể nhận ra được, chỉ có Sơn là cảm giác đến có người, nhưng cũng không rõ ràng đấy là ai, hướng đi của người đó là đâu. Nhưng với tốc độ cùng người này vừa đi qua chỗ mấy người mình dừng lại, Sơn đoán chắc rằng đấy là lão Công, không ngờ lão lại đã lần đến đây rồi, vậy là lão cũng biết hướng đi căn cứ Bình Minh. Chờ qua vài phút, không còn thấy có động tĩnh gì khác, Sơn mới thở ra một hơi, ra hiệu cho những người khác có thể nói chuyện.
“Vừa mới là có chuyện gì vậy?” – Cô gái quân nhân tên Phương khẽ hỏi.
“Là người từ phía làng đi truy bắt chúng ta, nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trong vị trí này, sẽ không có ai tìm được chúng ta đâu.” – Sơn tự tin nói.
“Thật có người đuổi theo chúng ta sao? Nhưng sao tôi lại không nhận thấy được nhỉ? Còn nữa, sao anh lại khẳng định được chúng ta ngồi đây sẽ không sao, sẽ không lo cả xác sống nữa chứ?”
Còn chưa chờ cho Phương kịp lên tiếng thì hai cô gái bên cạnh đã thi nhau hỏi trước rồi, xem ra là rất lo lắng. Lúc nãy có hỏi qua, hai người này là chị em ruột, chị tên ly, em tên Lan, cũng là người sống sót lưu lạc đến làng này, bị người trong làng bắt đi chuẩn bị hiến tế cho thần linh, may mà được Sơn cứu ra.
“Các cô chắc cũng biết về năng lực giả đi, người vừa rồi truy bắt chúng ta sở hữu năng lực về tốc độ, các cô chỉ là người thường, nên không nhìn ra được hành tung người ấy là phải.” – Sơn kiên nhẫn giải thích – “Còn vệ vị trí chúng ta đang ngồi, ờm, cứ coi như là năng lực của tôi đi, có thể tránh đi tầm mắt của mọi đối tượng bên ngoài, kể cả xác sống hay dị thú, nên tạm thời chúng ta sẽ không sao.”
Mấy cô gái làm bộ gật gù, nhìn có vẻ là đã hiểu ra, nhưng Phương lại ghé sát vào tai Sơn nói thầm:
“Lúc nãy tôi nhớ là anh có thể điều khiển kiếm chở mấy người chúng ta bay lên trời, bây giờ anh lại có cả năng lực ẩn thân trước kẻ thù, vậy anh chính là người có nhiều loại năng lực trong truyền thuyết đấy sao?”
“A, cứ coi như là vậy đi. Nhưng xin cô hãy giữ lấy bí mật này giúp tôi, đừng tiết lộ ra ngoài cho bất kỳ ai khác. – Sơn nhìn sang phía hai chị em Nguyệt đang nằm, nói một cách chân thành – “Tôi không muốn gặp phiền phức khi đến căn cứ.”
“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật này cho anh.” – Phương cam đoan.
“Vậy thì được rồi.” – Sơn dừng một chút, sau đó lại hỏi – “Sao cô lại biết về người có nhiều năng lực, chẳng lẽ điều này rất phổ biến sao?”
“Đây là một bí mật trong q·uân đ·ội, nhưng dù sao anh cũng đã biết, nên tôi sẽ nói rõ một chút. Những người có nhiều hơn một loại năng lực mới chỉ được phát hiện trong khoảng vài tháng trở lại đây, số lượng của họ rất thưa thớt, cả căn cứ Bình Minh nghe nói chỉ có hai người, tôi cũng không rõ là ai. Họ được gọi là đa năng lực giả, vì tính đặc thù, nên bọn họ thường khá mạnh mẽ, hay được cử đi làm những nhiệm vụ đặc biệt.” – Phương giải thích cặn kẽ, sau đó lại nhìn Sơn với ánh mắt toả sáng – “Với năng lực của anh, nếu gia nhập q·uân đ·ội chắc chắn sẽ được trọng dụng.”
“Cảm ơn lời này của cô, nhưng tôi tạm thời vẫn chưa có ý định gia nhập q·uân đ·ội.” – Sơn cười trừ, liền chuyển chủ đề khác – “Lại nói, cô làm sao lại bị làng này bắt lại vậy, đồng đội của cô thì sao?”
“Gần đây, liên tục có những đội lính được gửi đi về hướng này thăm dò bị m·ất t·ích, không thể liên lạc được, nên đội chúng tôi đã được cử đi tìm hiểu.” – Phương buồn bã trả lời – “Đến ngôi làng này thì bị mai phục, sau đó toàn bộ đã bị hoá đá, chỉ có tôi là nữ nên bị bọn họ bắt giam lại, chờ ngày bị đem đi hiến tế.”
“Xin chia buồn với cô.” – Sơn thấy tâm trạng của Phương trở nên không tốt nên an ủi một câu – “Tôi đã giải quyết lão trưởng làng đã hoá đá đồng đội của cô rồi, cũng coi như là giúp đồng đội cô cùng những người bị lão hại c·hết trả được một phần ân oán này.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm!” – Phương hai mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào chỉ nói được một câu cảm ơn này.
Đợi cho Phương giải toả đi phần nào, Sơn mới ngập ngừng hỏi một câu:
“Kỳ thực vẫn còn một kẻ chủ mưu nữa đằng sau những vụ việc này, nhưng hắn quá không phải dễ ăn, tôi cũng chưa làm gì được hắn. Tôi nghi ngờ hắn cũng đến từ căn cứ các cô.”
“Anh có biết danh tính của người này không?” – Phương ngạc nhiên hỏi lại.
“Một người đàn ông trung niên tên Công, kẻ này thân mang ít nhất hai loại năng lực, một cái là về tốc độ, một cái có liên quan đến âm thanh, cô có thông tin gì không?”
“Xin lỗi, tôi không hề có ấn tượng gì về người này.” – Phương áy náy trả lời – “Để khi nào về căn cứ tôi sẽ xin phép cấp trên cho tra duyệt về người này sau vậy.”
“Không sao, đây chỉ là nghi ngờ của tôi thôi, vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn được.”
Đang khi nói chuyện, Sơn lại cảm nhận đến lại là người lúc nãy lướt qua đây lần nữa. Xem ra lão Công này rất cẩn thận, lại quay trở về lần nữa tìm kiếm mấy người Sơn, nhưng lão lại không thể lường được mấy người Sơn lại đang ngồi ngay tại khu vực này nghỉ ngơi trò chuyện. Vì đề phòng lão Công có thể còn quay lại dò xét, Sơn cũng không vội rời đi ngay. Nhìn ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, Sơn dặn mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, còn mình thì tại chỗ khôi phục chân nguyên, mấy tiếng sau sẽ bắt đầu khởi hành đến căn cứ Bình Minh.