Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 84: Dụ quái



Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng đêm, một thân ảnh to lớn dần dần lộ diện từ sau mảng thực vật. Quan sát kỹ một chút sẽ nhận ra được đây dường như là một đầu sói, tất nhiên là thuộc về thú bị biến dị, thân hình nó to lớn dị thường, còn lớn hơn cả những con sói biến dị trước đây mà Sáng từng đụng độ phải, trên người nó lông lá rậm rạp màu xỉn nâu, bốn chân lực lưỡng gân guốc lại bị trụi lông. Nhưng làm cho Sáng sợ hãi nhất lại chính là đôi mắt đỏ lòm của nó, nhìn vào đôi mắt này anh chỉ thấy bản thân như chìm vào tràng cảnh huyết tinh, dường như cơ thể anh đang bị đôi mắt này cắn nuốt từng chút máu thịt vậy. Bên cạnh đó là một loại cảm giác áp bách vô hình đang từ phía con sói tản mát ra làm cho Sáng không tự chủ được mà nuốt nước bọt, con sói này ít nhất là dị thú cấp 5 rồi, thậm chí còn mạnh hơn, anh hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Con sói biến dị cứ thế đứng trước màn lá nhìn chằm chằm vào Sáng, đôi mắt đỏ yêu dị của nó như đang thôi miên Sáng vậy, làm cho anh không tài nào nhúc nhích thân thể nổi.

“Còn đứng ở đấy làm gì, mau chạy đi!”

Từ đằng sau, tiếng gọi của Sơn bỗng nhiên vang vào tai Sáng, anh bị tiếng gọi này làm cho giật mình, rồi cũng không nói thêm câu gì mà quay đầu vắt chân lên cổ mà chạy. Sáng dám khẳng định là hồi trước chạy nạn xác sống truy đuổi anh cũng không chạy nhanh được như bây giờ, anh rất sợ cái cảm giác như vừa rồi, chỉ muốn chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu xa, không cả dám quay mặt nhìn lại. Nhưng cũng may con sói biến dị cũng không đuổi theo, nó chỉ đứng đấy nhìn hai người chạy đi, sau đấy lại quay đầu chui trở lại vào màn lá phía sau, như kiểu hai người kia chạy đi đâu còn chẳng đáng để cho nó bận tâm nổi vậy.

“Phải nhanh chóng trở lại căn cứ báo cáo cho cấp trên, con quái vật này quá nguy hiểm, sợ rằng không ai trong căn cứ địch lại được nó mất.” – Sáng vừa chạy vừa hoảng loạn nghĩ trong đầu.

Ở một bên khác, Sơn đã dừng chạy từ lâu, cậu cũng không phải hoảng loạn quá lố lên như vậy, nhưng thực sự là cậu cũng khá kiêng kỵ con sói này, không chỉ bởi thực lực đạt đến dị thú cấp 5 của nó, mà còn là do nó có khả năng khá đặc thù nữa. Sau màn thực vật là một cái hang không nhỏ, linh dược hẳn là nằm sâu bên trong hang, nhưng chỉ vừa vào hang không xa Sơn đã đụng ngay phải con sói biến dị kia, đã nhìn ra thực lực cùng bị cặp mắt của nó nhìn vào sau, cậu không chần chờ mà ngay lập tức chạy bắn ra ngoài, tiếp sau mới xảy ra cảnh như vừa rồi. Nhìn bóng lưng Sáng chạy tít khói mù đằng xa, Sơn lại suy nghĩ miên man bất định:

“Mặc dù là dị thú nhưng con này lại còn có một chút dính dáng gì đấy liên quan đến mê thất tâm thần. Mới đầu cứ nghĩ là khả năng khi lên cấp cao của dị thú, nhưng quan sát người lính vừa nãy cùng kinh nghiệm sư phụ để lại, khả năng này cứ giông giống với một loài động vật đặc thù đã tuyệt chủng ở Địa Cầu mà sư phụ từng chạm trán, tựa như là cái gì hồ yêu.” – Sơn lại nghĩ đến một cái khả năng – “Chẳng lẽ là cái giống hồ ly tinh trong nhiều truyền thuyết xưa của Địa Cầu, kiểu mê hoặc tâm thần này rất giống như mô tả của bọn chúng. Nhưng tại sao con sói kia lại có khả năng như vậy được? Chẳng lẽ là do linh dược?”

Sơn có rất nhiều nghi ngờ trong lòng, nhưng phải đến 99 phần trăm là có liên quan đến linh dược đằng sau kia rồi, chắc là do tiếp xúc đủ lâu với linh dược mà sinh ra biến đổi mới khác với dị thú thông thường. Đây đã là lần thứ hai Sơn gặp được dị thú có liên quan đến linh khí hoặc vật dùng để tu luyện rồi, chuyện càng ngày càng ly kỳ. Nhưng thực lực mình còn khá nhỏ yếu, khó mà điều tra rõ ràng mấy chuyện này được, nên Sơn cũng không muốn quá xoắn xuýt vào mấy vấn đề này. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thực lực, rồi tu vi của mình có thể tăng lên được, bây giờ có linh dược đằng sau kia có thể hỗ trợ mình một phần, lại bị con sói biến dị kỳ lạ kia chặn lại. Vậy vấn đề bây giờ là làm sao để dụ con sói kia ra chỗ khác xa hơn để Sơn có thể hái được linh dược, còn về chủ ý tiêu diệt con sói kia thì có thể cho vào sọt rác được rồi, nghĩ cùng đừng nghĩ đến. Nhưng con sói kia tiếp xúc với linh dược lâu đã có thể sinh ra khả năng khác lạ, chỉ sợ nó cũng đã có tăng lên về trí tuệ, sợ là khó dụ nó ra được, điều này lại làm Sơn hơi đau đầu rồi đây. Cơ duyên ở ngay trước mắt rồi, cũng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, nhất định phải nghĩ ra một cách nào đấy khả thi.

“Theo lý thuyết thì linh dược cấp cao đều có động vật có linh trí thủ hộ, không ngờ tinh cầu này chỉ toàn dị thú mà vẫn xuất hiện việc thủ hộ linh dược. Vậy thì trừ khi có thứ gì hấp dẫn con sói ngang với linh dược may ra mới dụ được nó ra, không thì chịu c·hết.” – Sơn nghĩ – “A, có cách, để thử xem có được không?”

Sau một lúc ngẫm nghĩ Sơn thật là đã nghĩ ra một cách, nhưng cũng không chắc là sẽ thành công, dẫu sao vẫn nên thử một lần. Trước tiên cần tạo một mê trận ở gần đây đã, dùng để tạm thời giam lại con sói. Hoàn thành mê trận Sơn lại lấy ra đống lớn tinh hạch, đặt ở trung tâm tạo ra một trận pháp nhỏ hơn, chẳng có tác dụng gì nhiều, chỉ đơn giản là trận pháp làm bộc phát ra khí tức chân nguyên của cậu. Lão Thạch từng đề cập đến việc một số động vật khai mở linh trí đã có tu vi nhất định, hơn nữa dường như chúng nó có niềm yêu thích đặc biệt gì đấy đối với máu thịt, chân nguyên của tu luyện giả. Sơn cũng học theo mà làm khuếch tán khí tức chân nguyên của mình về phía hang động, hy vọng dị thú đặc biệt này cũng có bản năng như đám khai mở linh trí động vật kia.

Làm xong chuẩn bị Sơn mới tìm một chỗ kín đáo ẩn núp, chờ một lúc cho trận pháp bên trong hoàn toàn vận hành. Bây giờ chỉ còn chờ cho con sói bị dẫn dụ ra ngoài thôi, tất nhiên Sơn cũng lo lắng, nếu mà cách này không hoạt động thì cậu thật không biết nên dụ con sói đi kiểu gì đây, chẳng lẽ phải động thủ chọc tức nó? Cũng may mà chỉ mấy phút sau, con sói thật đã ra khỏi hang động, xuyên qua màn lá, hướng cái mũi của nó ra phía ngoài. Con sói hít hít vài cái, sau đấy làm bộ liếm láp thèm thuồng bắt đầu hướng về trận pháp mà chạy lại. Con sói chỉ mới nhảy vào chính giữa mê trận là Sơn đã nhanh chóng khởi động trận rồi, mê vụ hình thành, con sói cũng bị bao phủ hoàn toàn.

“Phù, may mà dùng được!” – Sơn thở phào – “Mày cứ ở đấy một lúc đi nhé, tao xin phép được bảo quản hộ mày gốc linh dược kia.”

Quan sát thấy con sói chỉ biết chạy loạn, gào rú bên trong mê trận, Sơn yên tâm nhanh chóng chạy về phía hang động, rồi dần tiến sâu vào trong. Chưa biết động này có sâu hay không, nhưng bên trong lại đặc biệt tối cùng hôi hám, hẳn là do mùi của con sói kia, cũng may là có mùi linh dược làm dịu đi phần nào, không thì mũi Sơn cũng phải phế đi mất.

“Phân với nước tiểu rải rác đầy hang nữa chứ, mẹ con sói này ăn rồi ị tại chỗ à?” – Sơn vừa bịt mũi đi vào vừa mắng.

Ngoài mấy thứ ô uế kia ra, trong hang chỉ còn toàn xương là xương, có thể là của dị thú khác hoặc là con người, nhưng Sơn cũng không muốn quan tâm đến nguồn gốc của chúng, cái cậu quan tâm nhất bây giờ là linh dược. Phải nhanh chóng hái đi gốc linh dược này, chứ đợi cho con sói kia thoát được mê trận vây khốn thì phiền phức to. Cũng may là Sơn chỉ cần tiến vào sâu thêm một đoạn nữa là đã nhìn thấy được mục tiêu mình tìm kiếm rồi.

“Đây là…”